[KHR] Nơi Khoảng Trời Tìm Được Bình Yên

Chương 10: Tiếng súng trong mưa



Cơn mưa đột ngột đổ xuống không quá nặng hạt nhưng là đủ khiến thiếu nữ đã quên mất chiếc ô ở cửa hàng "Tsubaki" và người đồng hành của mình uớt sũng nếu không mau chóng tìm chỗ trú chân. Vị tiểu thư nhà Asari nhất thời luống cuống vì từ đây về nhà vẫn còn một khoảng khá xa, trong tầm mắt lại chẳng có nổi một mái nhà để trú chân. Đôi mắt đen tuyền dưới làn mi cong mút ánh lên vẻ hoang mang, lo lắng vì hơn bất cứ ai nàng hiểu rằng thể chất của mình không đủ tốt, rất dễ cảm lạnh. Nếu mà phải đội mưa về như vậy thì chắc chắn ...

 "Soạt"

Bất thình lình, Mai cảm thấy đầu mình vừa được phủ lên một tấm vải lớn cùng màu với tóc nàng. Thiếu nữ Nhật Bản không khỏi giật mình, nàng mím chặt môi, quay lại nhìn người con trai có đôi mắt màu Hổ Phách rực rỡ  với một ánh nhìn đầy hoài nghi. Nhưng chỉ một giây sau đó, vị tiểu thư nhà Asari đã ngây ra như bị ai đó phù phép.


Hệt như ngàn vạn vì sao từ như ngân hà đổ xuống nơi đáy mắt tinh anh, mọi ngôn từ trên thế giới đều bị nụ cười dịu dàng của một người nuốt trọn. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi chỉ bằng một cái đập cánh của loài bướm đêm, hàng thế kỷ dài đằng đẵng đã  trôi qua. Còn nàng, ngỡ đâu mình đã rơi vào biển trời rực rỡ ánh sao, lênh đênh qua những vùng đất xa lạ và hòa mình vào hành trình huyền ảo chẳng có điểm dừng trong màu Hổ Phách rực rỡ như Thái Dương buổi sớm mai. 

"Chạy thôi."

Giọng nói trầm ấm hòa cùng tiếng mưa hệt vang lên giữa không gian như tiếng gọi đến từ những Yêu Hồ chứa đầy mị lực chỉ tồn tại trong truyền thuyết, kéo nàng vào cõi u mê. Mặc thế gian đang dần chìm trong làn hơi nước trắng xóa lạnh lẽo, vẫn còn sót lại đây hơi ấm khi hai bàn tay  đan chặt vào nhau như thể chúng sẽ như vậy đến tậng điểm cuối con đường của sinh mệnh. Và, nụ hoa đầu tiên đã chớm nở trong hai trái tim trẻ tuổi.


---

Tìm được một mái hiên để trú mưa trong hoàn cảnh này cũng có thể xem là quá may mắn với Mai và Giotto. Ít nhất, nó sẽ giúp hai người sẽ không bị ướt thành chuột lột khi trở về. Tuy vậy, bộ dạng hiện giờ của hai người lúc chẳng dễ nhìn cho lắm. Không rõ làm cách nào mà chàng trai ngoại quốc lại lấy ra được một cái áo choàng lớn rồi đem nó phủ lên người vị tiểu thư nhà Asari, vì thế, so với cơ thể chẳng còn chỗ nào khô ráo của y, tay áo và một góc Kimono bị ướt của nàng vẫn còn là tốt lắm. Người con gái với suối tóc đen nhánh lén nhìn sang Giotto rồi lại ngượng ngùng quay mặt đi. Phần vì áy náy  và lo lắng vì nhường áo choàng cho nàng nên y mới trông thảm thương như  chuột lột, phần vì xấu hổ trước hình ảnh không hợp lễ trong mắt nhiều người đang bày ra trước mắt. 


Nước mưa làm chiếc áo sơ mi trắng trở nên trong suốt, bám sát vào hai cánh tay làm lộ cả da thịt bên trong, mái tóc vàng ươm như nắng sớm luôn rối bù của Giotto mất đi  phần nào vẻ chói mắt vì bị ướt sũng, nước mưa tụ lại ở ngọn tóc bết vào gương mặt anh tuấn, lăn xuống cổ hoặc nhỏ từng giọt xuống nền đất ẩm thấp. Mai biết người Tây Phương sống thoáng hơn bọn họ rất nhiều nên có lẽ, y cũng không bận tâm đến mấy chuyện này cho lắm, huống hồ, tình huống hiện tại thì dù có muốn thì họ cũng thể tìm đâu ra một bộ quần áo khô ráo cho y thay vào. Nhưng, với một thiếu nữ mười bảy tuổi lớn lên trong sự giáo dục nghiêm khắc của nhà Asari, gặp mấy chuyện như khó trách đôi gò má không thôi ửng hồng. Tiếc là, trận mưa ngoài kia vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, cả không gian chỉ còn tiếng mưa giòn tan làm lòng người ta bỗng dưng lại dâng lên phiền muộn. Từ ngàn xưa, cơn mưa tầm tã có bao giờ  thôi là chủ đề những tâm hồn văn thơ thôi vẽ lên những câu chữ, thơ từ thật bi thương, sâu lắng. 
Mai cắn môi, lơ đãng nhận ra đây có thể là mùa xuân cuối cùng mà mình có thể trải qua, những ngày xuân thắm sau cùng của thanh xuân ngắn ngủi. Gương mặt nhỏ vô thức lộ ra một nụ cười buồn khi làn nước lạnh lẽo rơi vào bàn tay vừa vươn ra bên ngoài mái hiên, chẳng rõ là do cái se lạnh của trận mưa xuân hay là lạnh trong lòng.  Vào năm lên bảy - khi vừa được đón về nhà Asari ít lâu, lần đầu nghe được việc mình sẽ trở thành cô dâu vào mùa xuân năm mười tám tuổi, Mai chẳng rõ nó có ý nghĩa gì, chỉ biết giương đôi mắt to tròn như hai viên ngọc trai đen lên nhìn người anh trai đang nổi giận đùng đùng, kiên quyết phản đối. Thuở ấy, nàng còn quá nhỏ để hiểu thứ sẽ chờ đón mình ở tương lai. Năm tháng qua đi như nước chảy, quyết tâm của anh Ugetsu vẫn chưa bao giờ làm ý định của bậc trưởng bối trong nhà lung lay, mối hôn sự của nàng có lẽ là thứ chẳng thể nào tránh khỏi. Từ mùa đông năm ngoái, dì và vài người phụ nữ trong phủ đã bắt đầu dạy cho nàng những điều cần thiết để có thể trở thành một người thiếp ngoan hiền, sinh con cho chồng, làm vừa lòng người vợ lớn, làm tròn trách nhiệm và bổn phận để gắn kết hai gia đình. 
Mai nhắm mắt lại, để mùi đất ẩm thấp lởn vởn trong tâm trí khi lơ đãng nhớ về mấy lời khen như rót mật của mấy vị phu nhân đến phủ gần đây.  Xinh đẹp diễm lệ như một đóa hoa vừa chớm nở - nghe thật êm tai nhưng chẳng rõ bên trong có bao nhiêu phần là thật tâm, mấy mươi phần là dối trá. Trong thế giới của tầng lớp được xem là tinh hoa của xã hội, sự giả dối treo trên môi tựa vẫn luôn là thứ mà ai nấy đều hiểu rõ, trước mặt chúng ta họ có thể tươi cười vô cùng chân thành nhưng chỉ cần bất cẩn quay đi, một thanh kiếm lập sẽ đâm xuyên tim và lấy mạng người ngay tức khắc.  Khẽ buông tiếng thở dài, người con gái Nhật Bản từ từ mở mắt ra trước làn mưa trắng xóa với lòng nặng trĩu. Thời gian tẻ nhạt và khung cảnh ảm đạm này khiến nàng lại nhớ đến những việc không vui. Khẽ buông một tiếng thở dài, Mai quyết định từ bỏ việc im lặng, dồn hết can đảm quay lại, định mở lời bắt chuyện với chàng trai có mái tóc màu nắng mai như cách để khuây khỏa tâm trạng đang lao xuống dốc của mình. Thế nhưng ngay sau đó, vị tiểu thư nhà Asari nhận ra đây là ý tưởng tồi tệ, ít nhất vào lúc này.
Người con trai đến từ Italia xa xôi đang cởi trần, cả áo sơ mi lẫn Gile không rõ đã bị cởi ra từ lúc nào, được  vắt khô và móc vào một nơi cao ráo bên ngoài căn nhà hoang. Còn y thì vẫn đang đút hai tay vào túi quần vừa nhìn ra màn mưa vừa bước đến chỗ nàng như muốn hỏi chuyện gì đó. Và, chỉ một chút nữa thôi, nàng đã đập mặt vào ngực y. Gương mặt trái xoan của Mai lập tức nóng bừng như vừa bị phỏng, vệt đỏ hồngmàu hoa anh đào từ hai bên gò má lan sang cả mang tai và cả người nàng run lên trong sự xấu hổ và quẫn bách không sao miêu tả nổi. Dù sao, nàng cũng là tiểu thư con nhà thế gia, từ nhỏ đến lớn đều được dạy dỗ vô cùng khắc khe nên trừ anh Ugetsu, nàng luôn giữ khoảnh cách với người khác giới. Giờ đây lại phải trông thấy cảnh tượng một người con trai cởi trần ở một khoảnh cách gần như vậy, vị tiểu thư nhà Asari không khỏi xấu hổ đến mức muốn chui vào cái hố nào đó trốn ngay lập tức. Cuối cùng, không gian vốn chỉ tràn ngập tiếng mưa rả rích bất thình lình bị một tiếng hét thất thanh xé toạc trong sự bất ngờ của chàng trai đến từ Tây Phương.
Mai ngồi thụp xuống, chôn mặt vào hai tay, bả vai không ngừng run lên vì xấu hổ khi nàng siết lấy tấm áo choàng đen sẫm của Giotto đang phủ lên vai.  Mưa xuân không rửa trôi hết hương thơm tinh tế và thanh mát của loài hoa nàng chẳng biết tên còn lưu lại trong từng tấc vải, dịu dàng vây lấy làm lòng nàng dần dịu lại. Cảnh tượng không hợp "lẽ thường" khi nãy vẫn còn lởn vởn trong tâm trí thiếu nữ làm mặt nàng vẫn chưa thôi nóng rát. Hơn nữa, ngài ấy cũng chỉ cởϊ áσ mà thôi, có phải quấy rối đâu mà nàng lại phản ứng mạnh đến mức thất thố như vậy chứ? Bây giờ mặt mũi đâu mà ngẩn đầu lên nhìn người ta? Vị tiểu thư nhà Asari càng nghĩ càng ảo não không thôi. 

Chẳng rõ cái bầu không khí yên tĩnh dần quánh lại trong sự khó xử ấy đã kéo dài qua bao lâu trước khi tiếng cười khe khẽ có phần ngập ngừng vang lên bên tai nàng.
"Là lỗi của ta, thật ngại quá. Bình thường ta vẫn hay làm vậy để tránh bị cảm nên theo thói quen,  quên mất còn nàng ở đây ... Thật thất lễ quá. Bây giờ ta đã mặc lại áo chỉnh chu rồi nên nàng có thể đứng đậy được rồi. Mưa mỗi lúc một nặng hạt, gió cũng bắt đầu lớn rồi nếu nàng cứ ngồi ở ngay đó thì sẽ rất dễ bị lạnh, ta nghe Ugetsu nói rằng sức khỏe nàng không chịu được lạnh, rất dễ đổ bệnh nên cẩn thận thì vẫn hơn."

Nghe được mấy lời đó của Giotto,  Mai  không khỏi thầm trách Ugetsu lại đem chuyện của mình kể cho người ngoài như vậy. Có lẽ, sẽ chẳng ai có thể vui được  khi tình hình sức khỏe của mình được một vị khách chỉ mới gặp nhau vài lần biết được rõ ràng cho dù, đấy chỉ là sự quan tâm thuần túy.  Nàng đứng dậy, chầm chậm  lùi sâu vào trong mái nhà hoang khi bàn tay vẫn siết  tấm choàng. 
"Chuyện vừa nãy... Em xin lỗi."

Giọng Mai  hơi run khi thốt lên một lời xin lỗi ngượng ngùng, gương mặt vẫn cúi gầm còn đôi mắt thì chăm chăm vào nền đất dưới chân. Tựa như bất ngờ trước lời nói của nàng, chàng trai người Italia chẳng giấu nổi vẻ ngạc nhiên khi hỏi lại với đôi mắt màu Hổ Phách ánh lên vẻ dịu dàng, ôn hòa. 

"Sao nàng lại xin lỗi chứ? Đấy là do ta đã vô ý trước mà."

Chắc có lẽ cho rằng nếu tiếp tục chủ đề này sẽ làm vị tiểu thư trước mắt mình không thoải mái, Giotto liền chủ động lảng sang vấn đề khác thật khéo léo. 

 "Cơ mà, nếu chúng ta quay về muộn thì có sao không nhỉ? Liệu cha nàng có lo lắng hay nổi giận hay không?"

Cuối cùng, người con gái Á Đông cũng chịu ngẩng mặt lên nhìn y. Trên khóe môi nàng vẽ lên một ý cười thật khẽ khi thong thả đáp lại.
"Có lẽ sẽ không sao đâu ạ, dù sao trời mưa lớn như vậy ai cũng hiểu mà. Nói ra chúng ta cũng may mắn tìm được chỗ này trú lại. Nhưng mà kể ra cũng lạ, em nhớ tháng trước trên đoạn đường này chẳng có nhà vậy mà giờ không những có mà nó còn bị bỏ hoang nữa, lạ thật. Mà ... Có mùi gì vậy nhỉ?

Câu chuyện của Mai dừng lại khi nàng bắt đầu nhìn ngó tìm nguồn cơn của thứ mũi khó ngửi đang xộc vào mũi mình mà không nhận ra gương mặt của Giotto dần biến sắc. Bầu không khí càng trở nên nặng nề  khi những tiếng động lạ vang lên phía sau cánh cửa khép hờ và bước chân của chàng trai người Italia tiến đến gần nó. Trong ánh sáng yếu ớt giữa màn mưa nặng hạt, một khối khổng lồ loáng thoáng hiện ra trong đôi mắt màu Hổ Phách khi thứ mùi hắc khó chịu mỗi lúc một nặng thêm. 
Một giây sau đó, Mai chàng trai có mái tóc màu nắng bất ngờ lao đến, ôm lấy nàng nhảy ra làn mưa tầm tã, không quên khoác chiếc áo choàng đen lên cả hai người trước khi một tiếng nổ vang trời xé toạt cả không gian. Vất vả hoàn hồn sau chuyện bất thình lình vừa xảy ra, vị tiểu như nhà Asari không khỏi rụt tay khi chạm phải nền cỏ non sũng nước lạnh lẽo. Nàng vùng khỏi chiếc áo choàng, tròn mắt nhìn về phía căn nhà mình vừa trú chân giờ đã trở nên tan hoang trong nổi kinh hoàng không gì kể xiết. Ngọn lửa đỏ vừa bừng lên lại bị mưa dập tắt, tạo ra những lớp khói mỏng xám tro  chầm chậm tan vào không gian. 

Thứ vừa rồi ... Là thuốc nổ ư?

Mặc cho nước mưa đang đập lên người nàng vô số giọt nước như kim đâm lên da thịt, thiếu nữ vẫn ngây người ra trước cảnh tượng kinh khủng mà mình đangg chứng kiến. Chỉ một chút nữa thôi là cả hai đều đã mất mạng. Nhưng tại sao ...? Thân thể nàng nàng run lên, hai bên tai ù đi, chẳng rõ là vì lạnh hay sợ hãi khi bất thình lình nhận ra gương mặt anh tuấn của y xuất hiện trước tầm mắt, ôm lấy nảng đổ người xuống lớp cỏ non.
"Đoàng"

Một lần nữa, thanh âm chát chúa lại xuyên thủng cả làn mưa nặng hạt. Trong thời khắc chỉ bằng  cái chớp mắt,  hình ảnh viên đạn bắn sượt bả vai của chàng trai Tây Phương phản chiếu trong đôi đồng tử to tròn như ngọc trai đen trong cơn bàng hoàng tột độ. Bởi Mai biết chỉ cần chậm thêm một chút thôi, nơi mà nó nằm lại nhất định sẽ là ngực trái của nàng. 

"Ngài Giotto!"

Vị tiểu thư nhà Asari gào lên trong sợ hãi khi ngay sau đó, chàng trai  ấy lại ôm lấy vết thương đứng dậy chắn trước mặt nàng. Rồi chẳng rõ từ đâu, hàng chục kẻ lạ mặt trong những bộ vest  đen đang chầm chậm bao vây bọn họ bằng những khẩu súng đủ cỡ. 

 Chúng là ai?

Tại sao chúng lại ở đây và nhắm vào nàng?

Nàng ư?

Dường như sực nhớ ra điều gì đó, Mai vội ngẩng đầu lên, nhìn về phía bóng lưng thẳng tắp của Giotto mà hai tay lại từ từ siết thành nắm đấm. Nàng mím chặt môi,  kìm nén vô số câu hỏi đang nhảy múa trong đầu về toàn bộ sự việc vừa rồi. Thái độ kỳ lạ của anh Ugetsu, ngôi nhà hoang bị đặt thuốc nổ, đám người mặc Âu Phục với thứ vũ khí tiên tiến đến từ trời Tây mà nàng chỉ vừa được trông thấy lần đầu tiên. Toàn bộ chúng đều dẫn đến một khả năng duy nhất. 
Người con trai đang đi cùng nàng mới là nguồn cơn của tất cả những nguy hiểm mà cả hai vừa phải trải qua.

---