Nền trời xanh ngắt không gợn mây như ngàn năm qua vẫn thế va vào đôi đồng tử trong veo, Mai choàng tỉnh vào buổi trưa lặng gió với màu nắng vàng rực đổ qua chấn song bên khung cửa sổ. Trong căn phòng còn thoang thoảng mùi hoa thơm đắng, vị tiểu thư nhà Asari nén lại cơn đau âm ỉ khắp tứ chi, cố gắng ngồi dậy và bước từng bước lảo đảo đến chiếc bàn nhỏ, uống cạn một cốc trà đã lạnh để làm dịu cổ họng khô khốc của mình. Nàng ngồi đó, bần thần nhìn vào kẽ hở của cánh cửa kéo - nơi đón nhận những vệt nắng rót lên mặt chiếu Tatami sáng màu với đôi mắt mơ màng như mất hồn.
Nàng đã như thế nào bao lâu, chính nàng cũng chẳng thể nhớ.
Và rồi, cánh cửa phòng kẹt mở để hàng trăm vệt nắng lăn dài, người quản gia lớn tuổi Haku xuất hiện với một vẻ mặt hiền hòa như mọi khi. Bên cạnh ông là hai người phụ nữ, một là bác sĩ Senju của gia đình Asari, người còn lại là bác Izumi làm phụ bếp, trông họ rất hài lòng khi thấy nàng đã tỉnh. Rất nhanh sau đó, người phụ trách việc thăm khám trong gia đình gianh giá chậm rãi ngồi xuống, bắt đầu kiểm tra vết thương ở hông và tình trạng chất độc trong người Mai, dặn dò nàng vô số điều đến mức lùng bùng bên tai. Bác phụ bếp thì tạm rời đi trước khi quay lại với một mâm thức ăn trông có vẻ thịnh soạn hơn bữa tối hôm qua khá nhiều. Qua cuộc trò chuyện ngắn của họ, thiếu nữ biết được anh trai và vị khách đến từ Tây Phương có mái đầu rối bù vàng óng đều đã lên đường đến một bến cảng khác từ sớm mai.
Giọng bác sĩ Senju ôn tồn vang lên bên tai, chỉ là mấy lời dặn như bình thường nhưng cũng là giải thích cho việc nàng ngất đi đêm qua. Nhớ lại thời khắc mình mất đi ý thức và những việc xảy ra sau đó, Mai lại bất giác cau mày đăm chiêu, lồng ngực dâng lên chút chua xót tê tái. Cảm giác khó chịu ấy kéo dài cho đến khi cả ba người kia đều lần lượt rời đi để nàng yên tĩnh nghỉ ngơi. Cuộn tròn trong chiếc chăn bông dày, vị tiểu thư nhà Asari cắn chặt môi, nàng vùi mặt mình vào gối, như cố đôi mắt long lanh như sắp khóc mà khóe môi vẫn cong lên một nụ cười xót xa. Cơn đau nhói trong lồng ngực khi bắt gặp đôi mắt màu Hổ Phách ấm áp, trông thấy nụ cười dịu dàng hay chỉ đơn giản là một ánh nhìn vô ý chạm vào nhau. Thuở ban đầu, nàng lờ đi chúng, xem đấy chỉ là sự ngộ nhận khi bản thân đã lâu chìm đắng trong cô đơn nhưng rồi, thứ xúc cảm ấy mỗi lúc lại như một hạt giống đã được chăm bón kỹ càng, ra hoa kết trái giữa trời xuân.
Sau từng ấy năm sống như một cái bóng lởn vởn trong cái lạnh lẽo của gia đình thế gia và những mảng ký ức đau thương của quá khứ, trái tim này cuối cùng cũng đã rung động. Nhưng mới đắng cay làm sao, nó lại không được đặt vào đúng người và đến vào thời điểm mà gần như toàn bộ ánh sáng hy vọng đã tắt ngóm. Tại sao lại là vào lúc này chứ? Tại sao lại là y? Nàng siết chặt một góc chăn, mỉm cười chua chát, tự dặn dò bản thân cho dù có nhận ra điều đó đi chăng nữa vẫn phải kìm chế lại. Bởi vì, đấy là tốt cho cả hai. Nàng và ngài ấy vốn là hai đường thẳng song song thuộc về hai thế giới, trên chảy bất tận của cuộc sống may mắn gặp gỡ nhưng mãi mãi sẽ chẳng thể nào chạm đến nhau. Huống hồ, còn có cả anh Ugetsu. Hai người là anh em có chung dòng máu, cùng nhau bảo bọc nhau mà lớn lên, Mai biết mình sẽ chẳng thể giấu anh điều anh điều gì quá lâu nhưng nếu không tự dối lòng, nàng còn có thể làm gì. Nếu để anh Ugetsu biết được mình lỡ sa vào lưới tình của vị khách ngoại quốc, anh trai nàng nhất định sẽ không ngồi yên mà tình cách giúp đỡ, không chừng, anh còn sẽ đến trước mặt Giotto nói giúp nàng điều nàng đang cố che dấu. Như thế chỉ khiến mọi chuyện đi xa hơn, làm trái tim này thêm tổn thương.
Sau khi tỉnh lại, những ngày sau đó Mai đều ở lì trong phòng.
Vì cơ thể vẫn chưa hoàn toàn bình phục, các buổi học với gia sư của nàng đã được tạm hủy. Vì thế, thời gian rảnh trong ngày của nàng bỗng nhiên tăng lên đáng kể. Mỗi sáng, người con gái ấy đều cố gắng nuốt xuống một ít cháo thịt để có đủ sức uống hết một chén thuốc khó ngửi để trừ độc và dưỡng vết thương. Sau đó, nàng sẽ bắt đầu đắm chìm trong những trang sách đủ các thể loại luôn được chất thành một chồng trong chiếc tủ nhỏ nằm ở góc phòng. Đây đều là sách được Mai lén mua bằng tiền mình có được từ việc thêu thùa cho cửa hàng Tsubaki gần hai năm qua, số ít trong đó cũng được anh Ugetsu mua tặng nàng trong những lần đi xa. Thể loại của chúng cũng rất đa dạng, từ tiểu thuyết lãng mạng đến những quyển sách về lịch sử và khoa học được dịch lại từ các nước Tây Phương, nàng đều có thể dành hàng giờ để ngấu nghiến mà chẳng biết chán. Vì sự cố ngày hôm trước, số vải Mai nhận về từ tiệm Tsubaki cũng đã đi tong, nàng còn phải gửi thư đến chị Sakurako đến xin lỗi và nhờ bác Izumi ghé sang tiệm để "mua" hộ mình số vải ấy. May mắn là chị ấy cũng rất thông cảm, còn tranh thủ gửi một ít kẹo mứt táo nhà làm đến cho nàng ngậm để đỡ lạt miệng vì phải uống thuốc.
Thời gian chầm chậm trôi qua, số lần bác sĩ Senju đến thăm Mai cũng dần ít đi, chứng minh sức khỏe của nàng cũng đã cải thiện khá nhiều. Người trong phủ chẳng có mấy ai thật sự để tâm đến sức khỏe của nàng trừ bác Haku và Izumi, vì thế, vị tiểu thư nhà Asari cũng chẳng lấy làm phiền lòng khi vẫn được xem là người bệnh mà ở lì trong phòng. Hơn mười năm rồi, nếu vẫn cảm thấy tổn thương hay cô đơn bởi chính những người "thân thích" đó nữa thì nàng chính là một kẻ ngốc. Huống hồ, tâm trí nàng giờ đây vẫn còn quanh quẩn quanh một bóng dáng thật xa xăm. Hít một hơi thật sâu, Mai bỏ quyển sách trên tay xuống, lấy từ trong chiếc tủ nhỏ ra chiếc giỏ đan cũ chứa đồ linh tinh rồi bắt đầu đem bao xúc cảm hỗn độn như sóng lớn cuộn trào vào từng đường kim mũi chỉ. Đóa Cẩm Tú Cầu xanh phớt, Oải Hương tím biếc một màu, Anh Đào rực rỡ trổ sắc hồng dịu và cả, Sơn Trà Trắng tinh khôi, tất cả chúng đều được tạo ra bởi bàn tay tài hoa của thiếu nữ. Nàng chưa bao giờ thêu không ngừng nghỉ như vậy. Không phải vì Mai lo sợ mình sẽ trễ hẹn với chị Sakurako, nàng chỉ đơn giản xem đây là việc giúp bản thân tạm quên đi thứ tình cảm vừa nảy nở trong thâm tâm, nhập nhằng đang bủa vây con tim.
Nhưng, dẫu cho có cố tự nhủ bản thân mình sẽ ổn và cố gắng chối bỏ cảm xúc chân thành mình giành cho Vongola Giotto hàng ngàn lần, từng lát cắt chất chứa hình ảnh làm nàng xao xuyến vẫn lảng vảng trong tâm trí, chẳng khác gì một chất gây nghiện mà nàng không may uống phải. Trong vô thức, vị tiểu thư nhà Asari lại chạm tay lên trán mình, cố gắng lục lọi ký ức mơ hồ vào đêm ngày hôm ấy. Lúc đó, nàng đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê nhưng vẫn cảm nhận được bản thân mình đã được người nào đó bế lên, đặt trở lại chỗ ngủ và ... Một cái chạm môi lên trán thật nhẹ nhàng cùng lời thì thầm nàng chẳng thể nghe được rõ nghĩa. Vừa nghĩ đến đây, gương mặt trái xoan của Mai lập tức đỏ bừng, còn luống cuống đến mức suýt đâm cả kim vào tay. Trong hoàn cảnh như vậy, người duy nhất có thể làm được chuyện đó chỉ có thể là ngài ấy, Vongola Giotto. Đáp án có phần hiển nhiên như vậy lại làm vị tiểu thư trẻ tuổi xấu hổ đến mức chẳng biết trốn vào đâu. Nàng từng đọc qua sách nói về cách ứng xử của người Châu Âu, biết được văn hóa họ vốn rất cởi mở hơn Nhật Bản rất nhiều, có nước còn dùng một nụ hôn nhẹ lên má hoặc tay ở mỗi lần gặp gỡ như một phép lịch sự. Thế, còn một nụ hôn ở trán thì sao? Nàng chưa từng nghe ai nói về nó, càng chẳng rõ đấy là hành động mang hàm ý gì, cũng chẳng thể mở lời hỏi ai, chỉ có thể luẩn quẩn quanh những suy đoán không có đối chứng.
"Nhưng nếu đấy chỉ là do tưởng tượng thì sao?"
Anh mắt của Mai chợt chùn xuống khi trong thâm tâm nàng xuất hiện câu hỏi này. Không phải là nàng chưa từng nghĩ đến giả thuyết này, chỉ là không muốn chấp nhận nó như một kẻ ngốc mà thôi. Tình cảnh đêm đó quả thật là quá mơ hồ, àng đã gần như ngất đi khi chạy ra cửa và níu áo của ngài Vongola, nụ hôn đấy không chừng chỉ là ảo giác do nàng mê mệt mà tạo ra. Có thể lắm chứ ... Phải chi, nàng có đủ dũng cảm để đến gặp ngài ấy và hỏi về chuyện đêm đấy. Nhưng, làm sao một vị tiểu thư nhà Asari lại có thể làm được chuyện như vậy? Nàng sẽ trở nên thật khiếm nhã, đẩy cả hai vào tình huống rất khó xử mà hậu quả nó mang lại rất có thể là sự tránh mặt của chàng trai người Italia, ánh mắt dị nghị từ hạ nhân và sự trách phạt đến từ các vị trưởng bối.
Ngày xuân cứ thế chầm chậm trôi qua, chẳng mấy chốc ngài Vongola và anh Ugetsu đã rời nhà được một tháng. Trong thời gian này thi thoảng nàng cũng đụng mặt người con trai ngoại quốc luôn đi bên cạnh y, so với lần đầu gặp gỡ, bây giờ nàng đã có thể bình tĩnh gật đầu chào và đáp lại người này đôi lời. Gấp lại xấp vải vừa thêu xong, Mai hài lòng khẽ vươn vai một cái. Đây đã là xấp vải cuối cùng được đem về, công việc tháng này của nàng xem như là hoàn thành. Hôm qua, bác sĩ Senju đã đến khám và nói rằng nàng đã hoàn toàn bình phục, có thể ngừng uống thuốc và sinh hoạt như bình thường. Nàng chậm rãi đứng dậy, kéo cánh cửa khép hờ rộng thêm một chút để gió mát lùa vào phòng, khẽ nheo mắt nhìn ra không gian sáng chói màu nắng vàng rực của khu vườn trước mắt. Bước tháng tư, chút hơi lạnh của mùa đông đã lùi vào dĩ vãng, giờ đây xuân đã vào độ chín với những táng Anh Đào trổ rợp trời, trong cả mười hai tháng trong năm, đây là lúc thích hợp nhất để ngắm nhìn loài hoa màu hồng phần dịu dàng đó, nàng thoáng nghĩ.
Bữa tối tầm một giờ nữa mới tới nhưng không hiểu sao bây giờ Mai lại thấy hơi đói, vừa lúc trà trong phòng cũng vừa hết nàng cũng thay một ấm mới. Nghĩ thế, vị tiểu thư nhà Asari liền rời phòng, hướng về nhà bếp ở khu nhà bếp phía sau. Gõ cửa nhẹ vài tiếng rồi cúi chào một cách thật lịch sự, nàng bước vào căn bếp khá lớn và gặp gỡ những gương mặt đang lúi húi, bận rộn sơ chế thức ăn để chuẩn bị cho bữa tối. Sự xuất hiện đột ngột của tiểu thư độc nhất trong phủ làm cho những gương mặt đó thoáng ngạc nhiên nhưng rất nhanh sau đó, tất cả lại im lặng và tiếp tục tập trung vào công việc của mình như chưa thấy gì. Đối với sự lạnh nhạt của họ, Mai cũng chẳng lấy làm bất ngờ hay thương tâm, chuyện tương tự như vậy đã xảy đến với nàng chả phải ngày một ngày hai, không quen cũng phải sớm mà quen lấy. Lẳng lặng bắt lên một ấm nước sôi, Mai tự tay pha một ấm trà Kukicha ưa thích rồi đặt nó lên một chiếc khay nhỏ, chuẩn bị bưng nó ra khỏi bếp thì bắt gặp ánh nhìn ẩn ý của bác Izumi. Người phụ nữ năm nay đã trên bốn mươi vừa lấm lét nhìn quanh vừa dúi vào khay của nàng ít bánh Mochi vừa mới làm xong, rồi lại khéo léo đẩy nàng đi mà không để một ai trông thấy. Nhận lấy món quà nhỏ từ bà, Mai không khỏi nở một nụ cười tươi thật tươi, lễ phép gật đầu cảm ơn rồi mới cẩn thận ra khỏi bếp.
Bước trên hiên nhà quen thuộc trở về phòng, người con gái ấy bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ xem mình sẽ làm gì vào chiều nay. Công việc ở cửa tiệm Tsubaki nàng đã làm xong, số sách mới mua hai tháng trước cũng đã đọc hết, xem ra nàng nên đến chỗ bác quản gia Haku xem mình có thể ra chợ hoặc gửi ai đến được hay không. Tuy rằng, chuyện nguy hiểm lần trước vẫn còn ám ảnh trong tâm trí vị tiểu thư nhà Asari nhưng hơn một tháng sóng yên biển lặng, nỗi bất an trong lòng nàng cũng đã dần dịu đi. Dẫu sao, mục tiêu của chúng của là ngài Vongola Giotto, còn nàng chỉ là kẻ vô tình bị kéo vào chỗ nguy hiểm. Vừa nghĩ đến đây, tim làng bất giác nhói đau. Người con gái trẻ tuổi ngẩng mặt lên nhìn bầu trời xanh trong, đôi đồng tử đen tuyền như ngọc trai ánh lên vẻ lo lắng buồn phiền. Chẳng rõ, ngài ấy bây giờ có thế nào, đám người kia có lại đến tìm ngài ấy nữa không?
Gợi lại chuyện cũ mà ngỡ như chỉ vừa mới hôm qua, Mai buông một tiếng thở dài khi nhận ra mình lại để gương mặt tuấn tú kia chiếm trọn tâm trí. Khẽ lắc đầu như cố xua mấy hình ảnh đang lởn vởn trong đầu, đôi chân nhỏ mỗi bước lại đi nhanh hơn. Nàng muốn sớm quay lại phòng mình, để tách trà ấm nóng thơm lừng cuốn trôi chút nhộn nhạo, không yên đang trỗi lên trong trái tim này. Kể từ đêm hôm ấy, nàng chưa từng có một phút bình yên.
Ngoài cổng lớn của biệt phủ nhà Asari, tiếng ngựa hí đã rền vang.
---