Mọi câu chuyện đều thường khỏi đầu từ lúc cánh hoa đầu tiên bật nở và sẽ kết thúc khi phiến lá cuối cùng lả tả rụng rơi, người ta vẫn bảo thế. Như thể, mùa xuân luôn là nơi bắt nguồn của mọi niềm hạnh phúc hoan ca còn đông đến sẽ là khi mọi thứ trở về con số không tròn trĩnh. Thực ra, nếu đặt nhận định ấy vào chuyện giữa Vongola Giotto và Asari Mai thì chẳng sai khác là mấy. Chẳng qua, những ngày tháng nắng ấm lưng trời tháng ba đẹp tươi ngập trong nhựa sống năm đó không chỉ là chứng nhân cho lần đầu ánh mắt họ chạm nhau, khởi đầu cho mối lương duyên tươi đẹp mà còn là dấu mốc cho sự chia lia hai thế giới. Ba năm ròng rã qua đi, y và nàng lại tái ngộ vào thời khắc mùa đông giá rét, mưa tuyết lất phất giăng kín đất trời. Cách xa tháng ngày lại trải qua nhiều chuyện vật đổi sao dời, hai người bọn họ lại một lần nữa lại bên nhau. Nếu nàng sợ hãi lùi lại, y sẽ lại tiến về trước, dùng tháng ngày về sau bù đắp lại ba năm rời xa.
Lễ cưới của đôi vợ chồng trẻ diễn ra vô cùng đơn giản và kết thúc mọi nghi lễ trước lúc trời đổ hoàng hôn. Vui vẻ tiễn từng vị khách ra cửa, Ieyasu lại hơi khựng người lại khi trông thấy một người đàn ông mái tóc đã hoa râm, nghiêm trang trong bộ Kimono màu đen được ủi phẳng phiu, đứng lặng yên một góc như một bức tượng thạch cao vô tri vô giác. Ông khoanh hai tay lại, đôi mắt đã trải qua tháng năm giông tố đăm đăm nhìn cô dâu đang dần tiến về phía mình tựa như đã chờ đợi giây phút ấy từ rất lâu rồi. Đến khi Mai tiến đến đủ gần để cuộc chuyện trò sẽ không bị ai làm phiền, người đàn ông đứng tuổi không tự chủ được mà buông tiếng thở dài, trong đôi mắt của sáng không giấu được vẻ hạnh phúc, mãn nguyện của tuổi già. Có lẽ, trong giây phút ấy, ông muốn nói vô số điều nhưng đầu lưỡi đột nhiên khô cứng nên cuối cùng lại chỉ có thể mỉm cười, xoa đầu cô dâu mới. Cảnh tượng yên bình có phần quái dị đập vào đôi đồng tử màu Hổ Phách vẫn thường ôn hòa, gợi lại trong tâm trí của chàng trai ấy nhiều năm về trước, về cuộc gặp cuối cùng của y và người đàn ông ấy trước ngày rời đi.
Khi ấy, ngày xuân vẫn chưa hề rời khỏi tán Anh Đào hồng phấn trong căn biệt phủ rộng lớn, nắng vẫn còn ấm áp dễ chịu rót vào vạt áo, y còn là Vongola Giotto và nàng vẫn là tiểu thư nhà Asari. Lá thư khẩn cấp được gửi đến từ Italia đã không cho vị khách đến từ Tây Phương có thể nấn ná tại Nhật Bản lâu hơn. Vì thế, chàng trai anh tuấn ấy đã tìm đến người chủ của gia đình, ngỏ lời về việc cầu hôn và đưa nàng trở về hòn đảo Địa Trung Hải xinh đẹp Sicilia. Và không sao ngờ được, cuộc gặp riêng sáng ngày hôm ấy lại đem toàn bộ dự định ban đầu của thủ lĩnh trẻ rẽ theo hướng hoàn toàn khác.
"Đừng có mơ, Vongola Giotto. Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận điều đó!"
Đến tận nhiều ngày tháng dài sau này, câu nói đầy cương quyết mang theo cái lạnh lẽo sắc bén của một lưỡi kiếm trên tay người Samurai vẫn làm Ieyasu cảm thấy lạnh sống lưng. Cho dù đấy không phải là lần đầu y nói chuyện cùng ông ta, càng chẳng phải mới chỉ vừa có dịp đối mặt với sự phẫn nộ từ ai đó, thậm chí, việc không nhận được sự đồng ý còn nằm trong dự định ban đầu, chàng trai trẻ vẫn không khỏi thất vọng và lo lắng. Ngay sau tiếng thét lớn ấy, bầu không khí trong thư phòng cứ như vừa bị ai rút cạn, ngột ngạt đến mức đến sắp ép vỡ cả cuống phổi trong lồng ngực bất kỳ ai. Với tâm trạng sẽ bằng mọi giá thuyết phục Asari Miyano, chàng trai đến từ bên kia bán cầu không hề lùi bước, vẫn cố giải thích tình cảm của hai người và mối hôn sự được định đoạt sẽ chẳng thể nào mang lại hạnh phúc. Nhất là khi, thuở ấu thơ thiếu thốn tình cảm của Ieyasu đã là minh chứng cho tất cả. Cứ ngỡ đâu, rồi mọi chuyện rồi sẽ êm xuôi. Thậm chí, trong tình cảnh xấu nhất, họ vẫn sẽ bí mật đưa Mai rời khỏi nhà Asari, bất chấp ý kiến của người đàn ông ấy. Nhưng mà, chàng trai có mái tóc màu nắng không sao ngờ được những lời tiếp theo mình nghe được từ chỗ ông Miyano lại đủ sức thay đổi tất cả.
"Cậu lấy cái gì để đảm bảo con gái tôi sẽ có cuộc sống hạnh phúc hơn khi đi cùng cậu chứ không phải chết rục xương ở chốn nào đó chẳng ai hay?"
Và trước vẻ kinh ngạc đến mức ngây ra đang lộ rõ trên gương mặt anh tuấn, người chủ của gia đình Asari vẫn điềm nhiên nhấp một ngụm trà ấm. Đôi mắt vẫn xoáy vào y hệt như một sát thủ máu lạnh ngắm nghía mục tiêu chưa một giây nào rời khỏi chàng trai trẻ, ngay cả khi lời nói chứa ít nhiều sự mỉa mai chậm rãi rơi xuống cuộc trò chuyện của hai người.
"Cậu cho rằng tôi vẫn còn tin cậu rằng là một thương nhân thôi sao? Mạng lưới tin tức của gia đình chúng tôi không thể xem là lớn nhưng là đủ để tôi biết cậu thật sự là ai, Vongola. Làm sao tôi có thể tin tưởng giao con gái mình cho một tên Mafia chứ?"
Im lặng. Cái lạnh lẽo hòa cùng sự yên tĩnh chẳng khác gì băng giá đang dần kết tủa trên mặt hồ những ngày nắng ấm còn rời xa chậm chạp bao phủ bốn phía, ép lên bờ vai ấy sức nặng của vô số tảng đá đến mức sắp ngã khuỵu. Kể từ lúc có thể đặt chân đến mảnh đất này, nhận được tin tưởng đến mức có thể nghỉ lại gia đình này nhiều tháng qua, Ieyasu đã ngỡ đâu lớp vỏ bọc bản thân khoác lên người là hoàn hảo, chẳng ai có thể nghi ngờ. Nhưng hóa ra, đấy chỉ điều y suy nghĩ còn thực tế lại khác xa quá nhiều. Vất vả để đầu óc rối rắm tiêu thụ hết sự bất ngờ mình vừa có được, chàng trai trẻ đã vội cất lời.
"Cháu thật sự yêu Mai và sẽ nhất định sẽ bảo vệ nàng ấy, thưa ngài."
Nghe thấy thế, trên gương mặt Á Đông bỗng lộ ra nụ cười có phần chua chát, ôn tồn phản bác lại lời hứa thật nhẹ nhàng, Miyano nói.
"Cậu lấy gì để bảo vệ con bé đây, Vongola? Cho dù cậu có mạnh mẽ thế nào, thế lực mạnh đến đâu, trong cái thế giới đấy, cậu lấy gì để đảm bảo con gái tôi sẽ an toàn, khỏe mạnh và vui vẻ? Ở bên một người có quá nhiều kẻ thù như cậu, tại một nơi các tổ chức được thành lập và thanh toán lẫn nhau như Sicilia có khác gì tự sát đâu chứ? Đấy là con chưa kể chuyện phải lênh đênh trên biển nhiều ngày, sóng to gió lớn bão tố và cướp biển bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện và lấy mạng người, cậu làm sao có thể bảo vệ con bé?"
"Nhưng, nếu để nàng ấy tiếp tục mối hôn sự với người đàn ông kia, nàng ấy làm sao có thể vui vẻ, hạnh phúc?"
Câu nói này của chàng trai ngoại quốc làm đôi đồng tử đen láy của người đàn ông Nhật Bản lóe lên một tia lửa giận, ngay cả việc đặt tách trà xuống cũng trở nên lỗ mãn hơn bình thường.
"Cậu vẫn còn quá trẻ, Vongola. Hơn nữa, khác ở đất nước mấy người, Nhật Bản chúng tôi tôn trọng nguyên tắc và chữ tín và hiếu là thứ cực kỳ quan trọng trong cuộc đời con người. Con cái nghe theo cha mẹ là lẽ thường tình, bạn bè làm đúng ước hẹn cũng là chuyện đương nhiên. Thay vì chọn theo cậu chấp nhận đối mặt với nguy hiểm chết người mọi nơi mọi lúc, con bé hoàn toàn có thể có được cuộc sống bình yên. Đấy là còn chưa kể, ai mà biết được tương lai tình cảm liệu có được giữ nguyên, cậu có vứt bỏ con bé hay không. Trong khi với quyền lực nhà Asari, ở gia đình Namikaze sẽ không đối xử tệ bạc với nó. Đặt lên bàn cân hai thứ đó, cậu nghĩ tôi nên chọn như thế nào?"
Có lẽ, trước khi buổi nói chuyện này bắt đầu, chàng trai Italia chưa bao giờ hình dung mình sẽ phải đối mặt với những lời chất vấn như thế. Y đã chuẩn bị vô số lý lẽ thuyết phục người đàn ông này, thậm chí, còn tính đến chuyện sẽ dụng lợi ích để đánh đổi để có được cái gật đầu từ chủ nhà Asari thế nhưng, mọi thứ giờ đây đều là vô dụng. Bởi lẽ, ngay từ đầu, chàng trai ấy đã nhìn sai. Đối mặt với y giờ đây không phải là một thương nhân cùng nhau hợp tác vì lợi ích, trên cả những điều ấy, Asari Miyano là một người cha trong gia đình. Kể từ lúc bước vào căn nhà này, Ieyasu gần như đã quên mất thứ hiển nhiên ấy, luôn cho rằng đối với nơi này Mai chỉ là thứ không đáng, gân như quên mất đi nàng là con gái của nhà Asari, bên trong cơ thể vẫn đang chảy trong máu của gia tộc này. Thời gian tìm được yên bình mặc kệ bão giông ngoài kia bên cạnh vị tiểu thư Nhật Bản dường như đã làm chàng trai ấy bỏ sót nhiều điều, hoặc ít nhất là chuyện xoay Miyano. Trên bình diện đối tác, ông ấy luôn là một người khôn ngoan và đầy bản lĩnh, thế nhưng, về những mặt khác, y chỉ từng được biết qua lời kể tóm tắt của anh em Ugetsu. Có đôi lúc, chuyện xảy ra trước mắt lại chẳng phải là sự thật trọn vẹn - thứ chân lý đơn giản ấy đã từng được chàng trai trẻ lĩnh ngộ nhiều lần, với đầy đủ bi thương và bất lực. Vậy mà giờ đây, y lại chủ quan tin vào một góc nhìn, xem đấy là sự thật hiển nhiên mà chẳng cần tốn công tìm hiểu thêm bất kỳ thông tin gì. Hậu quả của điều ấy giờ lại hiện ra vô cùng rõ ràng, mọi lập luận Ieyasu đã bị những lập luận của người đàn ông ấy chặn lại hoàn toàn. Nào có cách nào khác, khi mà mọi điều mà chàng trai ấy nói ra giờ đây, chẳng qua cũng là lời hứa suông, chẳng có gì làm chứng?
Và hơn thảy tất cả, Miyano còn nhắc cho chàng trai ngoại quốc sực nhớ lại vị trí và trách nhiệm bản thân đang gánh vác, còn tàn nhẫn nhắc lại thứ gì đang chờ đợi tại Sicilia. Thế giới của họ chẳng phải là một Italia lãng mạn và nên thế, thế giới của họ là màn đêm bao trùm, tội ác nhơ nhuốc thẫm đẫm từng lát gạch trên những cung đường ngoằn ngoèo. Đôi bàn tay của Vongola Primo đã từng đánh mất bao người, sao có thể đảm bảo an toàn cho người con gái ấy. Đem nàng về Italia là đồng nghĩa với việc đẩy cô gái ấy vào hố sâu của tội ác, để gót chân sen bước qua cánh cửa phân tranh hai thế giới. Rồi, mọi chuyện sẽ ra sao? Liệu chăng rồi Asari Mai mà y yêu thương liệu có biến thành một thiên thần đọa lạc, rơi xuống giữa rừng lá xác xơ với đôi cánh tàn lụi đau thương? Lại kéo một người vô tội vào cuộc phân tranh trong góc khuất của Sicilia đến mức chẳng thể quay đầu ư? Y chưa bao giờ mong muốn điều đó xảy ra, càng chẳng mong người tiếp theo phải liên lụy vì mình lại là vị tiểu thư nhà Asari. Không bao giờ!
Nhưng, điều đó cũng có nghĩa là ... từ bỏ.
Khi câu hỏi ấy vừa nhảy ra trong đầu, tâm trạng của chàng trai năm ấy vẫn còn mang trên mình cái tên Vongola Giotto đã như một hòn đá tảng, lăn từ vách núi xuống đáy vực sâu không đáy. Nếu như việc đưa Asari Mai cùng bước vào bóng đêm ngập ngụa máu tanh là không thể vậy thì, chấp nhận buông tay, bỏ lại nàng với mối hôn sự cùng người đàn ông khác và quay về Italia càng là điều y không muốn. Cho dù, đấy là cái ích kỷ sâu thẳm nhất của một con người, Ieyasu vẫn không sao chấp nhận được. Với y, tương lai của người con gái xứng đáng với một cái kết đẹp hơn bất cứ ai, nàng không thể chôn vùi cả cuộc đời với người đàn ông đáng tuổi cha mình và người vợ lớn ghen tức đến mức có thể gϊếŧ người. Như vậy là không đáng, là bất công với nàng. Cắn chặt môi trong vô số cảm xúc đang chực chờ làm nổ tung tâm trí, người con trai anh tuấn gần như đã rơi vào trầm tư mà quên mất sự tồn tại của người chủ gia đình Asari, vốn đang ngồi đối diện mình.
"Con bé ấy ... Rất giống mẹ mình."
Lần đầu tiên phá băng sự bế tắc trong buổi chuyện trò, Asari Miyano đã lại sử dụng giọng điệu mà mình vẫn hay dùng với kẻ khác, điềm đạm và lạnh lùng. Thế nhưng, chủ đề mà ông vừa khơi ra lại chẳng hề bình thường không chỉ với chàng trai ấy, mà còn với bất kỳ ai đã từng biết đến thân thế thật của hai anh em Ugetsu, Mai. Người phụ nữ đã hạ sinh cho ông hai đứa con nhưng lại phải sống trong những tháng ngày nghèo phó và bệnh tật dày vò trong những năm tháng cuối đời. Để cuối cùng, bà chỉ có thể mang theo niềm tin vào lời hứa của vị thiếu gia nhà Asari mà bước về thế giới bên kia. Số phận bi thảm ấy chính là một trong những nguyên nhân khiến hai anh họ chưa bao giờ thật sự xem ông là cha của mình, quan hệ luôn trong tình trạng căng thẳng như kẻ thù. Vậy mà bây giờ, Miyano lại nhắc đến người phụ nữ mệnh khổ ấy, bằng chất giọng trầm trầm xen lẫn tiếc nuối, bi thương. Trong khoảnh khắc, Ieyasu đã có cảm giác sự uy nghiêm như một con sư tử trong rừng già trên gương mặt người đàn ông ấy đã tan biến, chỉ để lại một kẻ đã sống qua hơn nửa đời với những hoài niệm về tháng ngày xưa cũ.
"Ngay cả tính cách quật cường ấy của con bé cũng là từ cô ấy, Vongola à."
Miyano nói. Thanh âm được buông xuống với tiếng thở dài sầu não của một người cha đã gánh chịu đủ khổ ải của đời người. Đôi mắt sáng sắc sảo thoáng cái u buồn cùng bất lực, đăm đăm hướng về bầu trời ngoài kia.
"Nếu cậu thật sự tin ta, Vongola ... Hãy để ta bảo vệ con bé cho đến khi cậu có thể quay lại đất nước này một lần nữa."
Chàng thủ lĩnh Mafia vốn đã trải qua vô số bi thương mất mát hơn hai mươi năm qua, trong chớp mắt lại trở thành một thiếu niên chưa trải sự đời trước mặt người đàn ông này. Cứ ngỡ đâu mọi chuyện sẽ đi vào ngõ cụt với sự thất bại hoàn toàn nghiêng về phía người con trai ngoại quốc, ông chủ nhà Asari lại đưa ra một lời đề nghị đầy khó tin, gần như là ngược lại hoàn toàn với mọi lập luận đã được đưa ra trước đó. Tựa như ngỡ đâu mình vừa nghe lầm, Ieyasu đã ngập ngừng hỏi lại.
"Ngài vừa nói gì cơ?"
"Đừng ngạc nhiên như vậy, Vongola. Bi kịch sống theo ước mong của cha mẹ chỉ một mình ta là đủ rồi. Cho dù có chọn đúng hay sai, với tư cách là một người cha thất bại ta vẫn muốn cho con bé cơ hội được tự quyết định cuộc đời mình."
Khóe môi người đàn ông ấy cong lên, lộ ra nét cười chua chát khi đưa tay rót thêm một tách trà ấm.
"Dẫu cho, con bé chưa bao giờ xem ta là cha mình."
Tiếng thở dài vừa bất lực vừa mệt mỏi ấy một lần nữa rơi xuống căn phòng ấy, để cho bất kỳ ai cũng không tránh khỏi lắc đầu thương cảm. Ngay cả khi, họ vốn chẳng biết gì về quá khứ của người đàn ông này, Ieyasu vẫn tin vào lời hứa này của ổng về ngày trở lại.
"Nhất định cháu sẽ trở lại vào mùa xuân năm sau."
Cuối cùng, chàng trai trẻ lại chẳng hề thực hiện được lời hứa. Cái ngày mà mái tóc màu nắng mai ấy lại xuất hiện giữa bầu trời Nhật Bản hóa ra lại xa hơn dự định ban đầu của y quá nhiều. Không phải là năm sau, chàng trai đứng đầu Vongola đã lỡ hẹn tận hai mùa hoa Anh Đào, để người con gái mình yêu thương phải chịu biết bao khổ ải, không gì kể xiết. Và rồi, đáp lại cho sự lỡ hẹn ấy lại là sự im lặng như nuốt người của màn đêm vào ngày đông buốt giá. Trải qua biến cố đau thương, thiếu nữ năm nào đã rời bỏ mái xưa, trở thành một Sawada Mai cùng vết sẹo nơi gò má. Y biết, nàng không thật tâm từ chối mình nhưng lại chẳng có cách nào gỡ bỏ nút thắt, cho dù đã du nhập văn hóa phương Tây vào thì đất nước này vẫn tồn tại rất nhiều quan niệm xưa cũ đầy bất công mà y chẳng thể nào thay đổi. Sau cái đêm ấy, người con trai Italia đã có cuộc gặp Asari Miyano tại một quán trà tại bến cảng Yokohama để giải thích mọi chuyện. Ieyasu không muốn từ bỏ nàng, lại càng không mong Miyano sẽ xem mình là kẻ chẳng giữ lời, ít nhất, y cũng muốn được biện minh cho bản thân. Tại đây, người đàn ông Nhật Bản chỉ cười xòa trước kết quả mà y nhận được, xem như đó là cái giá phải trả sau tất cả. Nhưng hiển nhiên, ông cũng chẳng muốn cô gái duy nhất của mình phải lãnh lấy nuối tiếc của đời người mà đã khéo léo đưa ra lời khuyên. Có đôi lúc, người trẻ luôn cho rằng mình đã luôn cố gắng làm tốt mọi thứ mà không nhận ra, thế hệ trước vẫn luôn có cái lý của mình. Đôi lúc, quan niệm ấy sẽ không còn phù hợp với thời thế sau này nhưng điều đó không có nghĩa là mọi suy nghĩ của họ đều là sai lầm. Kinh nghiệm sống và mắt nhìn lòng người được tháng năm trui rèn vốn chẳng phải là thứ mà tuổi trẻ có thể có được, vì thế, lời khuyên của người có tuổi ấy vậy mà đôi lúc sẽ lại là chìa khóa mở mọi cánh cửa ngăn trở, dẫn lối đến một kết cục tốt hơn. Có lẽ, vì cha mẹ mất sớm phải tự lập từ quá sớm nên chàng trai trẻ phải mất một thời gian mới nhận ra điều vô cùng hiển nhiên ấy.
"Tạm biệt, Vongola ... À bây giờ phải gọi là Sawada mới đúng."
Dòng hồi tưởng miên man của chàng trai ngoại quốc bất chợt bị cắt ngang bởi tiếng nói trầm và cái vỗ vai thân tình từ người đàn ông năm nay đã ngoài năm mươi. Có lẽ, chàng trai có mái tóc màu nắng đã quá mải mê sống lại tháng ngày quá khứ mà quên mất mình đang làm gì. Mất vài giây để hoàn hồn và gật đầu chào Asari Miyano, Ieyasu lại khẽ sửa lời với một nụ cười thật nhẹ nhõm.
"Từ giờ, ba phải gọi con là Ieyasu rồi."
Dường như thoáng bất ngờ với xưng hô ấy, đôi mắt của người đàn ông đứng tuổi ấy chợt mở to dần chìm vào làn nước mắt đang chầu chực tuông ra và rồi, ông lại khẽ gật đầu đáp lại y trước khi rời bước ra ngoài thềm cửa, bước lên chiếc xe ngựa đã chờ sẵn từ lâu. Bất chợt, một bên tay của Ieyasu bị ai đó dựa vào làm chàng trai ấy khẽ giật mình. Và khi cúi đầu xuống, phản chiếu vào đôi mắt màu Hổ Phách vẫn ẩn chứa sự dịu dàng là một Sawada Mai trong bộ lễ phục cầu kỳ đang nép mình vào y. Bỗng chốc, trong lòng của kẻ từng được xưng tụng là "vị vua không ngai" của thế giới ngầm lại chảy tràn trong cái an yên và hạnh phúc. Thật may mắn, bi kịch ở thế hệ trước đã chẳng hề lặp lại và niềm tin được đặt đúng chỗ đã trả lại cho họ những trái ngọt. Dẫu cho, để đổi lại được nó là vô số
Thật may mắn, sự tin tưởng năm ấy đã mang lại trái ngọt cho hai trái tim chứa đầy tổn thương. Dẫu cho, để đạt được niềm vui ấy, họ đã phải đánh đổi rất nhiều nhưng tất cả đều là đáng giá. Kể từ giờ phút này, Sawada Mai sẽ là vợ của Sawada Ieyasu này, cùng nhau bước tiếp cuộc đời bên nhau mãi mãi không rời xa, ngay cả khi Thần Chết chia lìa. Hai bàn tay siết chặt trong ngày đông lạnh giá lại như thắp lên ngọn lửa nhỏ, sưởi ấm cả tâm hồn và, trên ngón tay nhỏ nhắn như búp măng vẫn là chiếc nhẫn cũ được truyền đời trong gia đình Vongola.
---
P/s 1: Trời ơi tui không có lười đâu, tại con này nó dài hơn dự tính của rtui nhiều quá hơn 5000 chữ chương này á, hơn gấp đôi chương bình thường luôn, mà chi tiết ban đầu còn bị cắt sang 1 PN khác nữa đó.
P/s 2: Thực ra nếu mọi người hỏi vì sao phải mất một năm sau cả hai mới làm đám cưới thì mình chỉ muốn nói thế này, con người thường dễ xa mặt cách lòng. Hai người trải qua nhiều chuyện như vậy, lại còn mất tin tức quá lâu, phải có bước đệm để chuyển biến tình cảm lại từ đầu thui. Đấy là còn chưa kể sốc văn hóa của vợ chồng Âu - Á đó :))). Thời nay Internet phổ cập cỡ nào, mọi người thoáng hơn cỡ nào còn bị sốc nữa nói gì ngày xưa.
P/s 3: Chap này giải thích một phần về Asari Miyano - cha của Mai và Ugetsu, vì tình tiết chap này quá dài nên mình đã cắt bớt vài chi tiết và quyết định viết thành một PN khác nữa, trong đó sẽ có thêm chi tiết về ông và mqh giữa ông và Giotto, Mai và Ugetsu. Nói gì thì nói, mình rất muốn khai thác về nhân vật phụ này, để làm rõ cho việc rốt cục ông là tốt hay xấu đấy :)
P/s 4: Nói chung, phải có cha vợ và anh vợ support thì mối hôn sự này mới thành đó :)).