Khu Bảo Tồn Loài Người

Chương 9: Kế hoạch




Cả ngày hôm nay mọi người trong động đang lo lắng nhìn hắn, một đứa trẻ con đầy tiềm năng giờ đây đang ngồi thẫn thờ nhìn xa xăm, mẹ hắn thậm chí còn nghĩ hắn bị bệnh rồi, vội vã ôm hắn mồi chài cho hắn thêm ít năng lượng. Nhưng hắn cũng không hứng thú cho lắm.

Hắn còn chưa nghĩ ra có cách gì để giải quyết khốn cục này, não bộ của hắn đang cao tốc chuyển động, đến trưa, khi nó đã quá tải vì cơ thể hiện tại của hắn không cho phép hắn sử dụng não bộ với cường độ cao như vậy, hắn đã ngủ thiếp đi.

Trong mơ, hắn thấy, hắn lại trở về trái đất, trở thành thần đồng được mọi người hâm mộ, hắn được đưa đi học cùng những đứa trẻ có những năng lực phi thường khác để phục vụ mục đích khám phá vũ trụ. Đang lâng lâng với những giấc mơ đẹp, hắn bất ngờ nghe thấy một tiếng động lạ. Một thứ tiếng mà hắn chỉ có thể nghe thấy ở xã hội hiện đại.

Hắn nghe thấy cái gì? Chính là một tiếng “keng”, giật mình tỉnh táo lại. Lẽ nào hệ thống của hắn đến rồi? Hồi hộp chờ đợi một âm thanh nào đó vọng lại trong đầu. “Chúc mừng kí chủ đã phát động thành công hệ thống muốn gì được lấy” “Bổn hệ thống sẽ cung cấp cho kí chủ tất cả mọi thứ, chỉ có kí chủ không nghĩ ra, không có thứ mà hệ thống không cung cấp được. Dùng để trao đổi, kí chủ phải cung cấp đá, thật nhiều đá. Đá càng cứng rắn thì càng có giá cả tốt”.

Nếu trong xã hội hiện đại, hắn sẽ chắc chắn mình đã “bú đá” quá nhiều nên mới nghĩ hệ thống nghĩ đến phát điên như vậy.

Chính là như vậy, chẳng có âm thanh nào tiếp theo cả, chỉ có vài tiếng đá va chạm và mài xoèn xoẹt từ chỗ nhóm người đang chế tạo đồ đá đang vọng lại. Nhưng như thế thì tiếng “keng” rất to lúc nãy là từ đâu mà ra, chẳng lẽ thật sự là ảo giác. Hắn bắt đầu mò dậy, hắn phải tìm cho ra đầu nguồn của tiếng sắt thép va chạm nhau vừa nãy. Chính xác là tiếng sắt thép va chạm vào nhau, không có viên đá nào có thể phát ra thanh âm va chạm như vậy.

Chẳng nhẽ bộ lạc đã có đồ sắt, nhưng không đem ra dùng? Hắn bắt đầu đi loanh quanh, hắn hỏi hai người trông cửa của khu trẻ sơ sinh xem âm thanh vừa nãy phát ra từ đâu. Hai người thấy hắn lon ton đầy tinh thần cũng vui mừng ra mặt, một người chỉ tay cho hắn về khu những người già và què chân đang ngồi mài đá trong một góc.

Có được đáp án, hắn vội vã chạy sang tìm hiểu xem là vật gì vừa va chạm ra âm thanh kia, hồi hộp ra tới nơi, hắn trực tiếp hỏi một ông già ngồi ngoài cùng, người này đang ngồi mài một mảnh đá có đầu nhọn, chắc đang muốn chế tạo ra một cái đầu thương, thấy hắn chạy đến cũng dừng tay lại nhìn xem hắn muốn làm gì ở đây. Thấy hắn hỏi về âm thanh rất to khi nãy, và nghe được tiếng hắn miêu tả, ông già này đã hiểu hắn muốn hỏi cái gì, chỉ tay vào góc ra hiệu cho hắn, vừa nãy là hai cục đen thù lù trong góc kia va đập vào nhau.

Ngoài ra, còn rất vui vẻ giới thiệu cho hắn đấy là cái gì. Hóa ra, đó là hai hòn đá rất đặc biệt, rất nặng và rất cứng, hai hòn đá này được tổ tiên của bộ lạc mang về hang động vì phát hiện ra nó rất đặc biệt so với các hòn đá khác, đặc biệt nặng cũng đặc biệt cứng, khi va chạm vào nhau lại có tiếng keng keng chứ không giống như những hòn đá thông thường.

Khi vận chuyển về đã có rất nhiều người thử tìm cách đập nó ra để mài thành vũ khí nhưng không ai thành công, không có cách nào đập nó ra được. Hòn đá to phải to bằng cái bàn ăn thông thường, hình dáng bất quy tắc và nặng đến mức không ai có thể tự mình chuyển được nó. Ngày trước vì kéo nó lên hang động này không biết đứt bao nhiêu sợi dây rừng. Đấy là tất cả những gì tổ tiên truyền miệng lại.

Hòn đá nhỏ hơn to bằng cái chậu rửa mặt khá tròn và nhìn rất bóng loáng. Kích thước mà hắn miêu tả ở đây hoàn toàn là kích thước dựa trên hình thể để so sánh ra, hắn mặc định một đứa trẻ một tuổi như hắn, phát triển tốt, sẽ vào khoảng 70 cm. một người lớn thông thường ở đây cao gấp 3 lần hắn, riêng thủ lĩnh có lẽ phải gần 4 lần vì thủ lĩnh cao hơn những người bình thường cả 1 cái đầu.

Có lẽ hắn cũng chỉ cao 50cm, ai mà biết được. hắn cứ mặc định một người trưởng thành cao 2 mét. Thước đo trên thế giới này do hắn định nghĩa, hắn bảo nó là 1 mét nó sẽ là một mét, hắn quyết định tảng đá kia nặng một cân nó cũng sẽ là một cân, ai muốn cãi thì phải đầu thai đến thế giới này mới cãi nhau với hắn được. Cảm giác mình là chuẩn mực của mọi thứ thật tốt.

Quay lại với câu chuyện của hai hòn đá. Tảng đá lớn kia sau khi vận chuyển về và được đặt ở đó đến tận bây giờ, chẳng ai làm gì được nó nữa còn tảng đá nhỏ hơn một người khỏe mạnh có thể vác lên và nện xuống được.

Giờ hắn mới hiểu cái hang động này được mở rộng bằng cách nào, những chỗ được gia công thô sơ kia chính là tác phẩm của hòn đá này, qua bao đời sẽ có những lần dân số phát triển tăng vọt vì thức ăn sung túc, vì ít dịch bệnh, nói chung khi dân số tăng cao nhu cầu cần thêm chỗ ở, tảng đá này sẽ phát huy tác dụng, thủ lĩnh và vài người khỏe nhất sẽ thay nhau dùng tảng đá này đi nện gõ mở rộng diện tích hang động cho đến khi có đủ diện tích cho mọi người sinh hoạt mới thôi.

Hắn đã hiểu vì sao hang động khá rộng, mà trần lại không cao. May mắn là hang động đá rắn chắc, nếu không với kiểu mở rộng không có tí kiến thức nào như thế này, hang động đã sớm sụp xuống, thiếu kiến thức thật quá nguy hiểm.

Hiện tại hai hòn đá này chỉ được sử dụng cho mục đích đập vỡ hòn đá khác để chế tạo công cụ đá, tiếng vang vừa nãy là do có một người cầm hòn đá nhỏ đập vào một tảng đá khác khiến nó văng ra va vào tảng đá lớn kia.

Hắn đã hiểu chuyện gì xảy ra, hóa ra là hai mảnh thiên thạch kim loại có lẽ khi rơi xuống bị vỡ sau năm tháng bị thay đổi địa chất địa hình hoặc nước mưa xối vào khiến cho chúng nổi lên mặt đất và bị tổ tiên bộ lạc nhặt được. Ngoài một chút thất vọng vì không phải tiếng khởi động của hệ thống ra, hắn cũng mừng khấp khởi, không cần ra khỏi động đã có được hai cục sắt lớn, có lẽ game này cũng không phải không có cách nào chơi tiếp.

Mặc dù hiện tại hắn cũng chẳng có cách nào sử dụng, nhưng ít nhất nó đã thắp sáng lên cho hắn một chút hi vọng le lói. Sau khi nghe mẹ hắn miêu tả về môi trường sống hiện tại, hắn đã sắp tuyệt vọng rồi. Không thiếu những lần hắn đã gào lên trong đầu “game này khó quá tôi không chơi nữa có được không? Cho tôi sang một thế giới nào dễ thở hơn một chút đi mà” nhưng chẳng ai đáp lại hắn cả.

Méo mó, có vẫn hơn không. Chưa dùng được nhưng rồi sẽ dùng được. Tin tức tốt đầu tiên kể từ sau khi hắn nhận thức được sự kinh khủng của thế giới này. Nếu chế tạo được đồ sắt, mọi việc kế tiếp sẽ trở lên nhẹ nhõm rất nhiều.

Vấn đề là hắn không biết làm sao mới có thể làm ra đồ sắt. Ngoài kiến thức cơ bản về việc nung đến khi nào nóng chảy rồi đổ vào khuôn ra còn lại thì hắn mù tịt. Khi mọi thứ bắt đầu từ con số không, thật sự là quá khó khăn. Hắn bắt đầu nghĩ lại, nếu ngày xưa mình học ngành công nghiệp nặng thì tốt. Mà hối hận cũng chẳng ích gì nữa rồi.

Thật hối hận khi chỉ đọc truyện cho vui, giờ hắn chỉ nhớ mang máng những phát kiến khoa học mang tính cách mạng của con người thời tiền sử, chứ cách làm thì hắn cũng chịu cứng, nhớ không nổi.

Trước kia hắn nghĩ mọi thứ chỉ cần có Google, thật đơn giản, giờ hắn mới biết, Google đúng là một trong những ý tưởng tuyệt vời nhất của loài người. Tạm dừng những suy nghĩ miên man, giờ hắn cần nghĩ ra một kế hoạch phát triển bộ lạc cụ thể đã.

Đầu tiên, bắt đầu từ những cái dễ làm nhất. Hắn nghĩ đến việc làm đồ gốm, một số đồ chứa đựng và nấu nướng. Hiện tại bộ lạc ăn hoàn toàn đồ nướng và đồ sống, kể cả rau dại cũng đều được nướng qua rồi ăn, hoa quả toàn bộ ăn sống, thịt thì nướng theo tảng. Nhưng nghĩ đến những thứ cần thiết cho việc nung gốm hắn lại im lặng.

Tại sao mấy cái thứ đơn giản mà nhân vật chính nào cũng làm đến lượt hắn nó lại khó khăn vậy. Trong hang động đá, 2 thứ duy nhất hắn có đấy là nước và lửa. Đất là một xa xỉ phẩm ở đây đừng nói đến đất bùn, đất cát cũng không có mấy hạt.

Vậy, bắt đầu từ cái gì bây giờ, có lẽ hắn nên bắt đầu từ việc thuyết phục mấy ông già đang mài đá ở đằng kia, nếu thuyết phục được 5 vị bô lão này, mọi chuyện sẽ trở nên rất dễ dàng. Vấn đề tiếp theo là ai sẽ tin một đứa trẻ con 9 tháng tuổi, hắn vẫn cần làm một cái gì đó để thể hiện sự bất thường của hắn, và lấy được niềm tin của mọi người.

Một cái gì đó hữu ích, dễ làm, và phải có sẵn ở trong hang động. Khi chưa xây dựng được tí niềm tin nào, thì đừng bao giờ nghĩ đến chuyện một đứa trẻ con chưa ráo máu đầu có thể thuyết phục được người lớn bỏ dở một chuyện quan trọng để giúp nó làm một cái việc mà chưa ai nhìn thấy hay nghe thấy bao giờ. Câu trả lời nhận được 100% sẽ là “Ra chỗ khác chơi”. Nếu gặp người nóng tính có khi còn ăn mấy cái phệt vào đít.

Hắn lại rơi vào tình huống khó xử, một đống tri thức trong đầu, nhưng lại chẳng thể làm cái gì. Giờ hắn mới thấm thía một câu nói, không bột đố gột lên hồ. Mọi sự bắt đầu từ con số không luôn luôn là khó khăn nhất.

Và hắn lại bắt đầu ngồi trầm ngâm, mọi người bây giờ đang thiếu công cụ gì, và hắn có thể làm cái gì để cải tiến.

Đồ gốm bị loại, đồ sắt bị loại, đồ tre nứa cũng loại nốt, hắn lại nhìn quanh trong động xem hắn có thể dùng được cái gì? Tiếp tục liệt kê và dùng phương pháp của mọi phương pháp, đấy là loại trừ.

Trong động đá thứ có sẵn nhất dĩ nhiên là đá, không được, lửa, nước không được, lá cây, cũng không, vụn đá, cũng chẳng để làm gì, cỏ, cũng chẳng để làm gì nốt. Không có tí vật dụng hữu ích nào trong động. Công tác vệ sinh quá tốt cũng không hẳn là một điều tốt lành, hắn lẩm bẩm.

Bỗng dưng, hắn nhìn thấy mẹ hắn đang xách đùm lá đựng nước đổ lại vào cái khay đá, công việc hằng ngày mà mẹ hắn vẫn làm. Một ý tưởng chợt nảy ra, đúng, một ý tưởng hữu ích và hắn có thể chứng minh được ngay tác dụng cũng như cách làm một cách nhanh chóng.

Hắn muốn làm cho mẹ hắn một cái giỏ xách, chỉ cần bện một cái giỏ xách, rồi lót cái lá to kia vào bên trong là mẹ hắn có thể tối ưu số lượng nước mỗi lần đi lại, thay vì phải đi lấy nước gần như cả ngày, thì chỉ cần vài lượt thôi là sẽ đổ đầy cái máng nước nhỏ kia rồi.

Quan trọng hơn là hắn có thể bện cái giỏ bằng đám cỏ khô trong động. Bắt đầu nhớ lại kĩ thuật đan lát bện dây. Mất một ngày hắn mới loay hoay nhớ lại và thực hành bện được một cái giỏ mẫu nhỏ nhắn như một thứ đồ chơi trẻ con.

Bắt đầu bện một cái lớn thôi, thế nhưng trước khi hành động, hắn phải đi nói cho các vị bô lão đang miệt mài chế tạo đồ đá ở góc kia. Để cho họ trực tiếp thấy được hắn thông minh và hữu ích như thế nào, có thế lần tới hắn mới có đủ uy tín để yêu cầu một vài thứ cần thiết cho những ý tưởng sắp tới.

Nói là làm, hắn lập tức lon ton ra nói chuyện với mấy ông già. Khi thấy hắn ra hô hoán “bô lão bô lão” mặc dù không hiểu hắn nói gì nhưng mọi người cũng vẫn dừng tay lại, khi thấy hai ông già và một bà lão quay lại, hắn liền bi bô giải thích cho mọi người, hắn muốn làm ra một thứ công cụ rất hữu ích, sẽ giúp bộ lạc kiếm nhiều đồ ăn hơn.

Không có gì dụ hoặc lớn hơn đồ ăn vào thời điểm này, mọi người bán tín bán nghi nhìn xem hắn muốn nói hắn định làm cái gì. Hắn lập tức cố gắng kéo tay một ông già ngồi ngoài cùng ý bảo cùng ra xem hắn làm, và giải thích sẽ chỉ mất một lúc thôi, sẽ không mất nhiều thời gian.

Vì nghe thấy có liên quan đến việc sẽ có thêm đồ ăn và không mất nhiều thời gian nên mọi người đều lục tục đứng dậy xem hắn định làm cái gì, điều này cũng phải nói hắn khá may mắn. Vì hắn rất nhỏ tuổi, lại thể hiện rất bất thường, nên hứng thú mọi người dành cho hắn cũng hơn hẳn những đứa bé thông thường khác.

Khi mọi người đã đến đống cỏ khô, hắn lập tức bắt tay vào thao tác, đầu tiên là lấy đám cỏ nhỏ bện lại thành sợi to, mỗi sợi đều to như một ngón tay người trưởng thành, đây là kích thước lớn nhất hắn có thể bện lại được, rất nhanh đã có mười mấy sợi cỏ to được bện hoàn thành, mỗi sợi đều dài khoảng một mét, mọi người đều rất hứng thú nhìn xem, có lẽ chưa bao giờ thấy được một đứa trẻ gần 9 tháng tuổi có thể thao tác tay chân nhanh nhẹn như vậy, dù đứng xem một lúc cũng không ai tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn.

Hắn bắt đầu đặt các sợi cỏ lại thành hình chữ nhật lớn rồi đan các đường ngang để tạo thành một cái đáy giỏ hình chữ nhật, sau đó lại bắt đầu dựng phần viền lên để tạo thành khung đứng bên cạnh, đan một cái giỏ xách thật sự là quá đơn giản đối với một đứa lớn lên vùng gần rừng núi như hắn, đây là trò chơi mà mấy chị em hắn đã chơi khi đi chăn trâu trong rất nhiều năm.

Không rõ trong bao lâu, một sản phẩm thủ công mĩ nghệ handmade cực kì không hợp lệ và xấu xí đã ra lò, một cái giỏi với quai xách được buộc túm từ những lan dọc, nhưng với những người chưa từng nhìn thấy một cái gì mà việc tạo ra nó nhìn có vẻ phức tạp như vậy có lẽ cũng sẽ không có ai chê xấu. Hắn bảo mẹ hắn lót cái lá to và dầy hay được dùng để xách nước vào rồi đi xách thử cho mọi người nhìn.

Mẹ hắn cũng rất hào hứng muốn thử xem công dụng của cái đồ này nên nhanh chóng xách nó chạy về phía cuối hang động, thú thực, hắn cũng không tự tin lắm về độ bền chắc của cái giỏ, vì sợi cỏ được hắn bện ra cũng không được chắc chắn lắm, hắn mới có 9 tháng, sức đâu mà siết cho chặt được, còn những người khác thì chưa biết hắn định làm cái gì nên có muốn cũng chẳng giúp được.

Nhân lúc mẹ hắn đi chưa quay lại, hắn tranh thủ phổ biến chi thức cho mọi người. Cái mà hắn vừa làm ra, gọi là cái giỏ xách, dùng để xách bằng tay những thứ như nước, đồ ăn hoặc bất cứ cái gì có số lượng lớn, kích thước nhỏ. Nhưng cùng cách làm có thể làm ra cái khác, gọi là cái gùi, có thể đeo đằng sau lưng, không cần xách, nhưng phải bện bằng dây rừng mới bền chắc, hắn bện một cái bằng cỏ chỉ vì không có cái khác để dùng thôi.

Mọi người nghe có vẻ cái hiểu cái không gật gù, mấy người già nghe đến đoạn cái gùi có thể làm một người bỏ cả hai tay để hái quả, và số lượng cầm về còn tăng gấp nhiều lần liền sáng mắt ra, tỏ ra có vẻ rất hứng thú, hắn thấy thế vội vã nhắc đến việc nếu có dây rừng hắn có thể chỉ cho người lớn cách làm rất nhanh.
Cái gùi mà hắn đang nghĩ đến chính là cái sọt mà bố mẹ ở trái đất của hắn hay dùng để đựng vải.

Mỗi khi nhà hắn đến mùa thu hoạch vải, bố mẹ hắn lại cặm cụi chặt một ít tre để đan sọt, hắn vẫn còn nhớ như in thời kì đói kém đó, sọt bằng tre chỉ dùng được một mùa vải rồi lại mục, phải ngâm xuống ao hoặc cho lên gác bếp để có thể dùng đến mùa thứ hai, Bố mẹ hắn thường đan hai loại sọt là sọt ngang và sọt dọc, sọt ngang thường dùng cho xe có gác to chở đi bán vải, còn sọt dọc cao hơn nhưng chỉ để đựng vải chưa vặt lá là chủ yếu.

Cái hắn muốn làm chỉ là đan một cái sọt dọc, dạng sọt mắt cáo và chế thêm cái quai để đeo mà thôi. Còn cái gùi như của người dân tộc trên ti vi hay thấy, thú thực là hắn không biết cách làm.

Nếu hắn có một cái máy tính kết nối mạng ở đây thì thật tuyệt, hắn có thể làm ra mọi thứ trên đời này. Hắn tin chắc trong thế giới này, tài nguyên hiện tại khắp trên đất đều là. Và hắn cũng mặc định tất cả đều mang họ hắn, nhìn cái cách bộ lạc tận dụng hai hòn thiên thạch là biết rồi. Nếu không có hắn, mọi thứ cũng vẫn tồn tại ở dạng thô sơ mà thôi.

Có lẽ sẽ có người thắc mắc, rồi nền văn minh sẽ phát triển, mọi thứ cũng sẽ được phát minh ra đúng với tiến trình lịch sử của nó, nhưng xin thưa, trong thế giới này, nếu có nền văn minh xuất hiện, nó phải là nền văn minh của chim khổng lồ, hoặc của những loài thú ăn thịt trên đỉnh chuỗi thực vật kia.

Con người làm sao có thể phát triển với những bộ lạc rời rạc, với việc suốt ngày phải nơm nớp lo sợ khi đi tìm kiếm thức ăn. Hắn không chắc, ở ngoài kia liệu có nền văn minh nào đó hay không, nhưng với những dữ liệu hắn đang có, chắc chắn không có nhóm người nào tụ tập được một quần thể lớn sống ở ngoài trời cả, kể cả họ đã phát triển đến đồ sắt, cung nỏ hoặc các vũ khí lạnh.

Nếu đây là một thế giới vô thần, sẽ không có anh hùng nào có thể solo với một con chim kích cỡ lớn bằng hai lần một con voi trưởng thành, dù có mặc áo giáp sắt cũng vô dụng, trừ khi các loại súng hạng nặng đã được phát mình ra. Nhưng 99,9999% là mọi nền văn minh đều sẽ bị dập tắt trước khi nó kịp manh nha ra một phát minh gì.

Hiện tại, con người chỉ có thể ở trong hang đá, đốt lửa ngày đêm để xua đuổi các loại côn trùng. Hang động còn phải cao và có nước uống, số địa điểm phù hợp những điều kiện này sẽ có nhưng có lẽ sẽ không phải rất nhiều.

Một tin tức được coi là tốt an ủi tinh thần hắn, đó là con người cũng không phải đối tượng đi săn chủ yếu của phần lớn các loài ăn thịt to lớn, ít nhất là trong lãnh địa của loài chim khổng lồ này, thế nên sẽ không quá khó khăn để kiếm đủ đồ ăn trong khu rừng.

Sau một hồi kể lể về công dụng của cái mà hắn vừa phát minh ra, mẹ hắn đã quay trở lại với gương mặt sáng lạn. Với sức khỏe của một người trưởng thành không khó khăn gì để xách một giỏ nước cả, hắn đã thiết kế đan cái giỏ này theo hình dáng cái làn đi chợ cho tiện xách. Vì cũng chưa rõ lối đi xuống lấy nước có dễ đi không, nên xách một tay là giải pháp tối ưu nhất.

Khi mẹ hắn đến gần, mọi người có thể dễ dàng trông thấy một cái giỏ đầy nước, số lượng nhiều gấp vài lần nếu phải túm cái lá lại để xách. Với lượng nước mỗi lần đi lại như thế này, chỉ cần vài lượt đi lại buổi sáng là sẽ đổ đầy cái máng nước nhỏ. Và chuyển từ hai người lấy nước cả ngày thành một người đi lấy nước một lúc buổi sáng.

Thấy được thành quả thiết thực, mấy ông già đã cảm thấy hứng thú với đề nghị của hắn về việc đan gùi cho những người đi hái hoa quả. Nếu mỗi người đều có một cái gùi như hắn miêu tả, số lượng thức ăn kiếm được của bộ lạc sẽ tăng vọt.


Đô thị sinh hoạt nhẹ nhàng, ấm áp, ba ba toàn tài, con gái 7 tuổi thông minh, hiểu chuyện, dễ thương, các mẹ nuôi có năng lương, tất cả có tại