[Q.Để có một cuộc sống hạnh phúc, cần phải có những gì?]
[A. Nơi ở và thu nhập ổn định]
Cửa sổ thông báo hiện lên tiếp theo giống y hệt như tôi đã từng thấy trước đây. Đến cả kiểu chữ viết tay của tôi cũng vậy.
[Nhiệm vụ bổ sung: Hãy tăng kết quả xếp hạng thi giữa kỳ của Cha Yeo Woon lên hạng 10.]
Hạng 10? Xếp hạng 10 toàn trường? Chắc không phải là xếp hạng 10 trong lớp đấy chứ? Đúng là mơ hồ không kém cái nhiệm vụ bổ sung lần trước.
Kết bạn xong thì đến thành tích học tập. Căn thời gian chuẩn như đọc được suy nghĩ của tôi vậy.
Theo như tôi nhớ thì với nhiệm vụ bổ sung lần trước, thông báo tiếp theo sẽ là…
[Điểm yêu thích tích lũy: 130]
[Phát sinh gợi ý]
Quả nhiên.
Lần trước, điểm tích lũy của tôi là 15, lần này là 130. Đúng là một con số không tưởng tượng nổi.
Một nghi ngờ đầy hợp lý hiện lên trong đầu tôi. Cái hệ thống ném tôi vào trong tiểu thuyết rồi sai tôi làm đủ thứ này, liệu nó có tính cách hay ý chí riêng không nhỉ?
‘Sao tự nhiên anh lại bảo em viết cái này chứ?’
Bỗng vang lên một giọng nói như thể đang trả lời cho mối ngờ vực của tôi.
Tôi vội nhìn quanh xem sao, nhưng dĩ nhiên là chỉ có tôi với Cha Yeo Woon. Một cơn nổi da gà chạy dọc sống lưng. Giọng nói đó quá đỗi quen thuộc.
Bởi đây chính là câu tôi đã nói.
‘Thì tại sẽ có việc cần dùng tới thưa cậu. Viết cho thành tâm vào.’
Tiếp đó là giọng một người khác nối tiếp cuộc đối thoại. Đây cũng là giọng nói mà tôi đã từng nghe thấy.
Đây hẳn là ‘gợi ý’ mà cửa sổ hệ thống đã gửi cho tôi.
‘Tiền bối bảo viết thì em viết thôi đấy nhé.’
‘Hạnh phúc là một từ quá mơ hồ, vậy nên quan trọng là phải có các tiêu chuẩn. Đúng không?’
Tiền bối.
Khoảnh khắc nhận ra nhân vật trong cuộc đối thoại là ai, tôi cảm giác như bị giáng một cú vào đầu. Đó là giọng nói của tiền bối – người đã viết cuốn tiểu thuyết ‘Khu vực tình yêu tối thượng’, và là người đã nói chuyện với tôi trước khi tôi tỉnh dậy trong thế giới này.
‘Nếu là tiêu chuẩn do cậu tự mình đặt ra thì sẽ không thấy bất công nữa, đúng không.’
Tôi chợt nhớ ra hình ảnh cái miệng cười rạng rỡ.
Nhưng tất cả chỉ có thế.
Tôi không nhớ ra được tiền bối trông như thế nào. Rõ ràng là tôi thân với anh ấy. Vào cái tuổi 29, tôi vẫn là một con người cô độc, nhưng tôi khá thân với tiền bối. Vậy nhưng…
Tiền bối tên là gì ấy nhỉ?
“Tiền bối.”
Dòng suy nghĩ hỗn loạn của tôi tan biến, tôi thấy Cha Yeo Woon trước mặt mình.
“Tiền bối sao vậy ạ?”
“… À không.”
“Tiền bối thấy không ổn à? Bị đau ở đâu ạ?”
Cậu ấy lo lắng hỏi dồn, tôi chỉ lắc đầu. Mặc dù đúng là tôi đang đau đầu thật.
Có nghĩ ngợi thì tình hình cũng chẳng khá lên ngay được. Tôi quyết định cứ làm theo những gì mình đã học được trong đời. Cái gì không giải quyết được thì đôi khi phải tạm gác qua một bên.
Vấn đề hiện tại chưa tìm ra lời giải đáp mà cứ ôm lấy rồi vật vã thì cũng chẳng ích gì. Thà cứ tập trung vào mục tiêu cần giải quyết còn hơn.
Chưa kể lần này còn định sẵn cả thời hạn nữa. Đó là đợt thi giữa kỳ.
Chỉ còn chưa tới 3 tuần nữa nên đúng là cũng có vấn đề thật, nhưng với các thử thách mà nói, vốn dĩ là cứ phải làm đã rồi hẵng tính tới chuyện có làm được hay không.
“Cha Yeo Woon, kể từ bây giờ, tôi sẽ dạy cậu học.”
Tôi nắm lấy hai vai Cha Yeo Woon thật chặt mà tuyên bố như vậy, nhưng phản ứng của Cha Yeo Woon làm tôi phải cạn lời.
“…. Tiền bối cũng học ạ?”
“Này. Thật tình, cậu coi tôi là gì thế hả?”
“Hôm nay tiền bối cũng trốn học để đến chỗ em đấy thôi.”
“Thì đúng là như vậy, nhưng…”
“Ở nhà tiền bối cũng chẳng thấy có mấy sách vở hay bộ đề gì mà.”
“Cái đó thì cũng đúng là như vậy. Nhưng mà mấy thứ bộ đề đó hồi xưa tôi đã giải hết rồi.”
Ánh mắt Cha Yeo Woon tràn đầy ngờ vực.
Đã bảo tôi nói thật rồi mà. Mấy đứa học hành cỡ như cậu, tôi dạy cho hơn một năm là vào được đại học luôn đó, biết không hả.
“Thi cuối kỳ trước, tiền bối đứng hạng mấy vậy ạ?”
“… Nói tóm lại, tôi bảo học thì cậu cứ tin tưởng mà học đi.”
“Vâng, em biết rồi ạ.”
Tôi định hay là giải đề ngay trước mặt để chứng tỏ cho cậu ấy xem, nhưng Cha Yeo Woon lại nhanh chóng đồng ý ngay.
“Vậy định học ở đâu ạ? Ở nhà em?”
“Thế nào tiện cho cậu là được.”
Cha Yeo Woon khẽ lắc lư ngẫm nghĩ một chút.
“Hai người chúng ta học ạ?”
“À, hay là gọi cả Kyung Hoon nữa nhỉ? Cậu ấy đứng hạng nhất lớp tôi đó.”
“…….”
“Nói đúng lắm. Gọi cả Kyung Hoon luôn nhé.”
Gom cả hai vào một chỗ cùng học như vậy, nếu cả hai thân nhau hơn thì nhiệm vụ bổ sung lần trước cũng có thể hoàn thành luôn một thể rồi.
Tôi đang tràn đầy hy vọng như vậy nhưng Cha Yeo Woon thì nhìn tôi đầy vẻ lạnh lùng.
“Bực cả mình…”
“Cậu nói gì vậy?”
“Em muốn học hai người thôi.”
“Hả?”
“Học ấy ạ. Em chỉ muốn học với tiền bối, hai người thôi ạ.”
Hai người thôi. Cha Yeo Woon ra sức nhấn mạnh phần đó. Cậu nhóc này sao vậy trời.
“Tại sao chứ? Đã học thì cả ba cùng học luôn. Cậu đúng là nhát người lạ thật đấy.”
“Ha… Thật tình, bực cả mình.”
“Sao từ nãy tới giờ cậu cứ bực mình thế hả?”
“Thôi không nói nữa. Tiền bối muốn làm gì thì làm. Em đi tắm đây.”
“Ừ. Vậy tôi về nhé?”
“Trong tủ lạnh có kem đấy.”
Tôi đang định đi ra cửa thì Cha Yeo Woon giữ tôi lại bằng tuyên bố bất ngờ đó.
“Tiền bối ăn rồi hẵng về.”
Cậu ấy nói thêm, nét mặt thậm chí còn có vẻ ngượng nghịu. Chắc cậu ấy nghĩ tôi ôm hận với kem mất.
“Tắm nhanh rồi ra đây. Mình cùng ăn.”
Đang đứng loay hoay ngập ngừng trước cửa phòng tắm, nghe tôi nói vậy, nét mặt Cha Yeo Woon rạng rỡ hẳn lên.
Cha Yeo Woon của độ yêu thích dương đúng thật dễ thương.
*
[Độ yêu thích hiện tại: 11]
Cha Yeo Woon đang rất vui.
Gió từ bên ngoài thổi vào, dồn mớ vỏ kem vào một góc chiếc bàn ăn trên sàn. Miệng ngậm cái que, Myung Ha vơ lấy mớ vỏ kem rồi vò gọn lại.
Âm thanh lạo xạo bên tai nhột nhột. Yeo Woon chăm chú nhìn Myung Ha đang ngồi tay chống ra sau, nghển đầu nhìn ra phía cửa, và động tác đó làm cái gáy thon dài của anh ấy nổi rõ hơn.
Cả ngày hôm nay, cậu không sao rời mắt khỏi anh ấy được.
“Cậu sửa cửa rồi nhỉ?”
Myung Ha đột nhiên quay về phía Yeo Woon. Một động tác thật nhẹ nhõm. Cha Yeo Woon thót tim vì tưởng ánh mắt đăm đăm của mình đã bị bắt quả tang, nhưng cậu nhanh chóng bình tĩnh lại. Myung Ha vẫn bình thản như không.
Đúng là Tae Myung Ha, anh ấy chẳng nhận ra gì cả.
“Em tự sửa đấy.”
“Ô, cậu cũng biết làm cả mấy thứ đó sao?”
“Vì em có phải trẻ con đâu ạ.”
“Giỏi lắm, giỏi lắm.”
Đã bảo là đừng có thế rồi, vậy mà anh ấy vẫn coi cậu như con nít. Dù chênh lệch một lớp có lớn đến đâu đi nữa, đôi lúc cậu vẫn thấy anh ấy cứ làm như là chú của cậu vậy.
“Nhưng chân cậu sao thế này?”
Myung Ha đưa tay chạm vào bàn chân trần của Yeo Woon. Những vết phồng rộp trên ngón chân cậu đã vỡ ra, để lộ phần đỏ bên trong.
“Chắc lúc thi đấu bị cọ vào đấy ạ.”
Cậu không thể nói là do đi giày mới chưa quen chân mà chạy hết tốc lực nên mới bị thế. Anh ấy là người mua giày cho cậu mà.
Myung Ha chăm chú xem xét lớp da ngoài đã bong ra và phần đỏ bên trong đã khô lại. Ánh mắt anh ấy làm cậu thấy bứt rứt.
“Đừng có thấy nhỏ mà bỏ mặc. Cậu có thuốc chứ? Đưa tôi bôi cho.”
Trước đề nghị của Myung Ha, Yeo Woon không từ chối, cậu đi lấy hộp cứu thương. Nhà có người già, lại có người chơi thể thao hay bị thương vặt nên cỡ như thuốc mỡ với băng gạc thì lúc nào cũng sẵn.
“Hôm nay cậu không nói ‘Để em tự lo’ nữa nhỉ?”
Vừa lấy thuốc ra, Myung Ha vừa cười hỏi cậu như vậy. Nói trúng đến nhói cả tim đen.
Myung Ha xem xét chân của Yeo Woon vô cùng cẩn thận.
Lúc xem vết thương, hàng lông mi cụp xuống của anh ấy hóa ra lại dày như vậy.
Lông mày anh ấy hơi cau lại, trông thật lạ. Khuôn mặt anh ấy lúc tập trung trông thật trái ngược với vẻ vui đùa thường ngày.
Yeo Woon thấy tê dại như có dòng điện chạy qua dưới móng chân. Cậu vội co ngón chân lại.
“Đau hả?”
Myung Ha lập tức dừng tay.
“… Dạ không.”
Tim cậu đập ầm ĩ. Yeo Woon vùi tới nửa khuôn mặt vào sau cánh tay.
“Nhiều sẹo thật đấy. Chắc chơi thể thao nên chân bị thương suốt phải không.”
“Dạ.”
“Thấy bị thương hoài rồi làm biếng bôi thuốc, cứ bỏ mặc như vậy là không được đâu.”
“Tại sao ạ?”
Nghe cậu hỏi lại mà Myung Ha cười đầy vẻ bó tay.
“Tại vì tôi sẽ đau lòng chứ sao nữa, thằng nhóc này.”
Em bị thương mà tại sao tiền bối lại đau lòng chứ?
Cậu muốn hỏi nhưng rồi lại nuốt câu hỏi vào lòng như một viên thuốc.
“Em sẽ chịu khó bôi thuốc.”
Một lớp vỏ của thế gian vừa mới được bóc ra, để lộ phần ruột bên trong. Yeo Woon dường như vừa thoáng thấy vẻ lấp lánh của phần ruột trong mờ ấy.
Từ trước tới nay, thứ mà Yeo Woon thấy là lớp vỏ ngoài dày cộp và vô vị. Sau khi khẽ bóc ra rồi, bên trong lại có lớp thịt quả thật ngọt ngào.
Đột nhiên tất cả mọi thứ không còn tệ đến thế nữa.
“Ơ?”
Vừa dán xong băng lên từng chỗ vết rộp bị vỡ của cậu, Myung Ha đột nhiên nhìn quanh.
“Sao vậy ạ?”
Yeo Woon hỏi, cố hết sức đè chặt trái tim chỉ chực nhảy ra ngoài. Mình bị lộ rồi chăng? Anh ấy nhận ra rồi sao? Có phải tiếng tim mình đập to quá nên anh ấy nghe thấy rồi chăng?
“À không, sao bây giờ thông báo buff lại… Gì thế này?”
“Gì thế ạ? Tiền bối đừng nói linh tinh một mình nữa.”
“Ờ… Cha Yeo Woon, bây giờ cậu không có cảm giác gì sao?”
“Cảm giác gì cơ ạ?”
“Kiểu như trong người thấy khỏe hơn? Hay chân đột nhiên đỡ đau hẳn ấy? Hoặc cảm giác tốc độ chạy sẽ tăng lên, hay đầu óc tự nhiên sáng láng hẳn nên từ ngày mai, việc học hành chắc sẽ vô cùng thuận lợi ấy.”
“… Tiền bối đang hỏi thật đấy ạ?”
Cậu thấy thật hoang mang. Mỗi lần anh ấy nói đủ thứ chuyện kỳ lạ với vẻ mặt hoàn toàn bình thường, cậu lại không biết con người này liệu có ổn không.
“A, rút cuộc là gì vậy, là gì chứ.”
Myung Ha gãi gãi gáy, liên tục nghiêng đầu bên này bên kia đầy thắc mắc.
Dễ thương thật.
Ban đầu, cậu thấy vẻ ngoài anh ấy có thể gọi là dữ dằn, nhưng càng nhìn kỹ lại càng cảm thấy dễ thương. Đặc biệt là những lúc thế này.
Những lúc hành động ngốc nghếch trái hẳn với vẻ ngoài, trông anh ấy thật ngây thơ.
Đôi mắt dài hơi xếch, lúc cười tạo thành hai đường chéo thật dễ thương.
Yeo Woon hầu như không nhận ra mình đã lặp đi lặp lại trong đầu cái từ “dễ thương” đó tới năm sáu lần.
Băng chân cho Yeo Woon xong, Myung Ha xung phong nhân tiện đi về sẽ vất rác giùm cậu, sau đó đi ra cửa. Anh ấy vẫn kéo lê cái chân bị thương, nhưng nếu như không có ai nói, có vẻ như bản thân anh ấy còn chẳng nhận ra mình bị thương.
Trong khi vết thương bé xíu của Yeo Woon thì lại lập tức nhận ra ngay. Đúng là một con người kỳ lạ.
Xuống khỏi cầu thang rồi, lúc này, Myung Ha trông thật nhỏ bé. Anh ấy giơ tay vẫy cậu rồi quay đi, hình ảnh sau lưng của anh ấy, Yeo Woon ghi nhớ thật kỹ trong lòng.
Càng đi xa, dáng lưng ấy càng nhỏ hơn. Rồi những tòa nhà lô nhô xung quanh con hẻm nhỏ cũng che khuất Myung Ha.
Không thấy anh ấy nữa, Yeo Woon cứ thấp thỏm trong lòng. Cậu bước lên cái gờ cao của sân thượng.
Cậu kiễng chân hết mức, tầm nhìn của cậu cao hẳn lên. Cậu thậm chí còn chẳng thấy sợ.
Chắc người ấy sẽ lên một chiếc xe buýt chạy ngang qua, nghĩ vậy nên cậu cứ nhìn mãi dòng xe qua lại. Lúc này, anh ấy đi đến đâu rồi nhỉ? Chắc là tới trạm rồi, có khi đã lên xe rồi cũng nên.
Về đến nhà rồi, anh ấy sẽ làm gì nhỉ? Chắc anh ấy sẽ ngủ trong căn phòng đã nằm cùng với Yeo Woon?
Trước khi ngủ, Myung Ha cũng sẽ nghĩ tới cậu chứ?
Yeo Woon ngồi ghé xuống cái gờ sân thượng.
Cảnh đêm Seoul trải dài trước mắt. Những ánh đèn đủ màu trông thật khác trước. Từ bao giờ mà thành phố lại sáng rực rỡ tới mức này?
Ngày mai tới trường là lại được gặp anh ấy rồi.
Ngọ nguậy bàn chân bị thương, Yeo Woon đưa tay xoa xoa hai má nóng bừng của mình.
Có lẽ đây là lần đầu tiên, cậu thấy mong chờ đến ngày mai.
*
“Kyung Hoon à, thi giữa kỳ sắp tới, cậu định học ôn thế nào?”
“Mình… mình định học một mình.”
Hừm. Hẳn là thế rồi. Bởi vì mặc dù cũng lớp 12 y như tôi, nhưng hình như Kyung Hoon cũng không đi học thêm.
“Học chung với mình đi.”
Tôi kéo ghế sát lại bàn của Ahn Kyung Hoon rồi khoác vai cậu ta, Ahn Kyung Hoon chớp mắt lia lịa.
“Cậu cần… cần người học cùng hả? Myung… Myung Ha, cậu học giỏi rồi mà.”
“Ừ, thì đúng là như vậy.”
Tôi còn chưa kịp nhắc tới Cha Yeo Woon thì bỗng một tia lửa lóe lên sau đầu.