Để ý thì thấy trong mấy ngày thi đấu, hai cậu nhóc vậy mà lại rất hay đi với nhau. Có lẽ vì vậy mà bây giờ, bọn trẻ bên đội điền kinh hình như cũng không động đến Cha Yeo Woon nữa.
Nghe lời tôi gửi gắm như vậy, Cheon Sang Won ngồi phịch xuống bên tường rào. Cậu ta đưa vuốt ngược hết cả tóc lên rồi cứ thế xiết chặt mớ tóc trên đầu, đám tóc nhuộm bù xù chĩa ra qua kẽ các ngón tay.
“Điên hết cả người… Đáng ra em phải sinh ra là Cha Yeo Woon mới đúng.”
Lẩm bẩm đầy sầu thảm như vậy rồi Cheon Sang Won lại mở điện thoại lên. Mấy phút sau, cậu ta chìa cái điện thoại về phía tôi.
Một bài đăng mạng xã hội với đủ thứ tag như Giải điền kinh mùa thu, Kỷ lục mới… kèm một dòng ‘Chúc mừng Cha Yeo Woon lập kỷ lục mới’, cùng với account của Cha Yeo Woon.
Ngoài ra còn có một bức ảnh chụp Cha Yeo Woon đang đứng ở sân thi đấu, cùng với một bức chụp Cha Yeo Woon nhìn nghiêng đẫm mồ hôi, đẹp như ảnh tạp chí, có lẽ là do chính Cheon Sang Won tự chọn.
“Được chưa ạ?”
Cheon Sang Won nói cộc lốc rồi lấy cái điện thoại lại. Cậu ta đang xấu hổ rõ rành rành.
“Cảm ơn cậu.”
Cậu ta bảo cực ghét chuyện này nên sẽ không đời nào chịu giúp cơ mà. Có lẽ suốt thời gian qua, cậu ta vẫn cứ lấn cấn suy nghĩ mãi về chuyện này.
“Haa… Chắc lần sau em phải thích con gái mới được, thật sự luôn.”
“Mong cậu gặp được người bạn gái tốt. Tôi nói thật lòng đấy.”
“Thật với chả lòng. Lần sau em phải thích người không bao giờ nói ra câu đấy mới được.”
[Bạn vừa tiến vào Khu vực tình yêu tối thượng.]
Nghe âm thanh thông báo quen thuộc, tôi lập tức đứng thẳng dậy.
“Yeo Woon sắp tới rồi. Sang Won à, cảm ơn cậu.”
“Mấy quan chức bên hiệp hội có tới nên rùm beng lắm, chắc còn lâu Cha Yeo Woon mới…”
Cheon Sang Won chợt im bặt. Cha Yeo Woon đang từ cổng bước tới.
“Chào, Cha Yeo Woon.”
Vừa ra đã thấy tôi, Cha Yeo Woon cũng khựng lại ngạc nhiên. Tiếp đó, cậu ấy lập tức cười tít cả mắt.
Nụ cười giống như khi về đích xong và đưa mắt tìm tôi trên khán đài. Cha Yeo Woon đã giữ đúng lời hứa.
“Tôi có cái này cho cậu.”
Lần này, Cha Yeo Woon chưa kịp nói gì thì tôi đã lên tiếng trước.
*
Bên ngoài lúc này đã gần nửa đêm.
Chúng tôi cố tìm một nơi có đủ ánh sáng đèn đường, và thế là phải ra tận chỗ công viên mà hôm đầu tiên đã ghé.
Ngoài chúng tôi, công viên không một bóng người nhưng vẫn không có cảm giác hiu quạnh. Gió hiu hiu thổi, côn trùng bu quanh bóng đèn cùng với sao trời, hết thảy đều thật sống động. Cảm giác như đêm đang phập phồng hít thở.
Tôi với Cha Yeo Woon ngồi bên nhau trên băng ghế. Trên đường tới đây, cậu ấy cứ nắm tay tôi mà mân mê, lúc này, Cha Yeo Woon quay hẳn người sang phía tôi.
“Tiền bối định cho em thứ gì vậy?”
“À… cái này.”
Tôi mở túi để lấy đồ đựng bên trong ra. Có khá nhiều chiếc nên cũng khá nặng.
“Vốn tôi định đợi tới ngày cuối mới trao cho cậu cơ, nhưng thôi giờ cứ đưa luôn.”
Chắc vì xem cậu ấy thi đấu mà tôi không đợi được nữa chăng? Tôi túm tất cả chỗ dây đeo mà nhấc lên khỏi túi, những tấm kim loại hình tròn đồng loạt đung đưa.
“Huy chương…”
Sau khi nhìn thật kỹ như thể trước tiên phải xác nhận lại xem thứ vừa mới xuất hiện này là gì, Cha Yeo Woon thốt lên.
“Là huy chương của em ạ?”
Tôi gật đầu.
Là những tấm huy chương mà Cha Yeo Woon giành được từ trước tới giờ.
Tin chắc rằng chỗ huy chương đã bị đem cắm lấy tiền ở đâu đó gần nhà Cha Yeo Woon, vậy nên tôi đã lùng sục tất cả những nơi có thể bán hoặc nhận cầm cố chỗ huy chương quanh khu vực nhà cậu ấy.
“….. Tiền bối mua lại ạ?”
“Thì là nhiệm vụ được giao cho tôi nên tôi đi tìm về thôi.”
“Hết bao nhiêu tiền vậy ạ?”
“Lúc như thế này mà cậu cũng phải nhắc đến tiền sao, tụt hứng ghê.”
Không có Cha Yeo Woon thì tôi cũng chẳng để dành được số tiền này rồi. Với lại đây là đồ đem cầm ở tiệm cầm đồ, trình bày giải thích đủ thứ chuyện với người ta để lấy lại còn khó hơn là cứ dùng tiền mà mua đứt lại luôn cho rồi.
Chẳng biết là may hay xui, nhưng xem ra bố của Cha Yeo Woon để lại ấn tượng rất không tốt với chủ tiệm cầm đồ, đã thế lại còn lờ tịt chuyện trả lãi cầm đồ, gọi điện thì thuê bao nên chủ tiệm cũng chịu bán lại cho tôi.
Thảng thốt hết nhìn tôi rồi lại nhìn chỗ huy chương, mắt Cha Yeo Woon cau lại run run.
“Em đã nói tiền bối hãy dùng số tiền đó cho bản thân rồi cơ mà. Thứ này, em…”
“Đừng có nói là cậu không cần.”
“………”
“Đây là thành tích mà cậu đã dốc sức tạo nên mà.”
Đây là phần thưởng mà Cha Yeo Woon đã xuất sắc giành được. Là thành tích thi chạy của cậu ấy từ cấp 2 tới giờ. Là những thứ không thể chỉ đơn thuần tính bằng tiền.
Từ trong số năm sáu chiếc huy chương, tôi cầm riêng lên một chiếc huy chương vàng.
“Đây là kỷ lục gần đây của cậu đúng không?”
“… Đấy là của giải toàn quốc đầu tiên lúc em mới vào cấp 3. Giải điền kinh mùa thu.”
“Lần này cậu phá kỷ lục này rồi đúng không?”
Hồi đó đã chạy nhanh rồi, giờ còn chạy nhanh hơn nữa.
Cũng đã có lúc thật khó khăn, nhưng cuối cùng mình cũng đã làm được. Mong sao Cha Yeo Woon của sau này sẽ nhớ điều đó khi nhìn tấm huy chương này.
Bởi dù tôi không còn ở bên cạnh Cha Yeo Woon, thì cũng vẫn còn có tấm huy chương.
“Chúc mừng cậu, Cha Yeo Woon.”
Tôi vừa đeo huy chương lên cho cậu ấy vừa khẽ thì thầm, Cha Yeo Woon cúi gằm không đáp.
“…….”
Cha Yeo Woon cứ lặng im cúi đầu như thế một lúc lâu.
Ánh đèn đường vẽ những đường nét dọc theo những sợi tóc phía sau đầu cậu ấy. Mồ hôi lấm tấm phía sau cái gáy trần của cậu ấy bẻ vụn ánh sáng thành thành những mảnh vụn lấp lánh.
Đúng lúc tôi định nắm lấy vai cậu ấy mà hỏi có sao không thì thông báo chợt hiện lên.
[Đang tính độ yêu thích của Cha Yeo Woon.]
[Độ yêu thích: 65]
Chìm trong tình cảm vừa sâu nặng thêm một bậc, Cha Yeo Woon nhìn tôi đăm đăm.
“Tiền bối lạ thật đấy.”
Lặng đi mất một lúc lâu vậy mà cuối cùng chỉ nói được mỗi câu “lạ thật” là sao? Tôi định đùa vậy nhưng không sao nói được thành lời.
“Tiền bối toàn cho em thứ mà em còn chẳng hề nghĩ tới, chẳng hề mong đợi. Nhưng mọi thứ tiền bối cho em, tất cả…”
Hơi thở của Cha Yeo Woon dần trở nên gấp gáp.
“Tiền bối thật rực rỡ, giống như người đến từ một thế giới khác vậy.”
Người đến từ một thế giới khác, vừa nói Cha Yeo Woon vừa đưa tay lên má tôi. Tôi đã tưởng cậu ấy bây giờ đã điềm tĩnh hơn, không còn như trước, nhưng khi chạm vào mới thấy ngón tay cậu ấy đang run rẩy không sao kìm được. Tay cậu ấy nóng tới mức tôi sợ má mình sẽ chín luôn mất.
“Em thích tiền bối. Em cũng dần thích tất cả mọi thứ mà tiền bối thích.”
Giọng nói đang bình thường bỗng vỡ vụn ra hổn hển. Giống như người vừa chạy hết tốc độ hai vòng 200m, Cha Yeo Woon nói run rẩy đứt quãng liên hồi. Cậu ấy nói nhanh hơn và giọng lạc cả đi.
“Bây giờ, dù có chuyện gì đi nữa, em cũng không thể nào từ bỏ được.”
Một giọng nói như túm lấy tôi mà ghì xiết.
Tôi cũng bất giác tựa khuôn mặt mình vào bàn tay đang áp trên má. Hơi nóng từ bàn tay ấy đang trói chặt lấy tâm trí tôi.
Như thể đã quên phải vuốt ve như thế nào, những ngón tay của Cha Yeo Woon run rẩy cứng đờ. Tôi áp môi vào lòng bàn tay cậu ấy, Cha Yeo Woon liền bật ra một tiếng thở dốc.
“Tiền bối hãy thích em được không?”
Tôi thích em mà, Cha Yeo Woon.
Em đáng yêu hơn bất cứ ai mà tôi từng biết trên đời.
“Em sẽ cố gắng mà. Em sẽ cố gắng… làm bất cứ điều gì… để trở thành người xứng đáng để tiền bối thích.”
[Điểm yêu thích tích lũy: 184]
[Phát sinh gợi ý]
Thông báo gợi ý đột nhiên hiện ra. Cảm giác như vừa phát sinh điều gì đó mà Hệ thống nhất định phải báo cho tôi biết.
Phía trên đỉnh đầu Cha Yeo Woon có cái gì đó lóe lên lấp lánh.
[3]
Con số bé bỏng đáng yêu kia là gì vậy?
Cái kiểu chữ số hiện trên đỉnh đầu thế kia nhìn thật quen mắt, như thể trước đây tôi đã từng thấy rồi. Trước đây cũng đã từng có gợi ý xuất hiện giống như thế này.
Một suy đoán hợp lý hiện ra, gạt hết mọi suy nghĩ khác từ nãy tới giờ và choán hết tâm trí tôi.
Không lẽ đây là… độ yêu thích của Cha Yeo Woon dành cho bản thân mình?
“Yeo Woon à.”
“Dạ?”
“Hyung tự hào về cậu lắm biết không?”
Không kìm nổi cảm xúc choáng ngợp, tôi cứ thế ôm ghì lấy Cha Yeo Woon.
Từ âm 100 tới bây giờ là 3. Lại phá vỡ một kỷ lục cá nhân khác nữa rồi.
Kỷ lục điền kinh khiến tôi thật vui, nhưng kỷ lục này còn vui hơn nữa, tới mức ngực tôi như nghẹn lại.
“…. Em không thở được.”
“Ồ, xin lỗi.”
Tôi ôm mạnh quá chăng? Tôi vội buông ra nhưng Cha Yeo Woon lại trông có vẻ gì đó ấm ức.
“…. Người ta tỏ tình mà tiền bối lại đáp là mình tự hào ấy ạ?”
“Hóa ra lại thành vậy à? Tôi nói thế không phải là trả lời cho câu kia đâu mà.”
Có lẽ đó chẳng phải là câu trả lời mong đợi cho lời tỏ tình đầy quyết tâm của mình nên Cha Yeo Woon cứ bĩu môi phụng phịu.
“Với lại bây giờ cậu cũng đủ để thích rồi mà.”
“Vậy là tiền bối thích em ạ?”
“Đương nhiên…”
Đương nhiên là tôi thích em. Câu nói đó cứ mắc lại trong cổ tôi.
[Thời gian còn lại: 202 ngày]
Vì cái này mà tôi bất giác thoáng chút ngập ngừng.
Giá mà tôi cố nói cho hết câu luôn một lần thì tốt biết bao, nhưng tôi lại lỡ dừng lại mất rồi. Đã lỡ nói vội nửa câu quá sớm, giờ cố nói tiếp thì chỉ càng kỳ cục hơn thôi.
Câu nói nửa chừng đứt đoạn đó khiến cho sự im lặng bao trùm càng thêm rõ nét.
“Đáng ra em phải thích tiền bối sớm hơn một chút mới phải.”
Cứ tưởng cậu ấy sẽ truy hỏi tôi nói cho hết câu, nhưng Cha Yeo Woon đột nhiên đổi đề tài.
“Học cùng một trường mà suốt một thời gian không biết đến nhau, thật tức quá đi. Nếu em thích tiền bối từ hồi mới vào cấp 3 thì từ hồi năm ngoái, mình đã được ở bên nhau rồi. Nếu vậy thì mùa xuân năm ngoái sẽ thế nào nhỉ, mùa hè năm ngoái mình đã làm gì ta… Bỏ lỡ mất rồi, tiếc thật đó.”
Năm ngoái tôi không có ở đây, nhưng nhìn Cha Yeo Woon đang nói đầy nghiêm túc mà tự nhiên tôi cũng hình dung thấy, như thể tôi đang nhìn bằng góc nhìn của cậu ấy. Cha Yeo Woon, học sinh mới vào trường cấp 3, chạy khắp sân thể dục với vẻ mặt đầy chán nản, còn tôi ngồi một mình trong phòng học lớp 11. Và hình ảnh chúng tôi lướt qua nhau ở hành lang mà chẳng hề nhận ra nhau.
Hồi đọc tiểu thuyết cũng thế này. Vì thích Cha Yeo Woon mà tôi vừa đọc vừa tưởng tượng xem Cha Yeo Woon cảm thấy thế nào. Xem thế giới của Cha Yeo Woon ra sao.
“Em cũng muốn được thấy tiền bối năm 18 tuổi như thế nào nữa.”
Tôi khẽ cười cay đắng. Nếu thấy, có lẽ cậu sẽ thất vọng thôi.
“Hồi đó tôi xấu tính và tệ hơn bây giờ đấy.”
“Kể cả vậy cũng chẳng sao ạ.”
Cha Yeo Woon tuyên bố chắc nịch.
“Kể cả vậy thì vì là tiền bối nên chẳng sao ạ. Em vẫn muốn được thấy.”
Tôi cũng thấy tò mò. Không biết Cha Yeo Woon năm 17 tuổi như thế nào nhỉ.
Hồi cậu ấy phải chạy tới chạy lui ở bệnh viện để chăm bà, giá như tôi có thể ở bên cậu ấy thì hẳn là tốt biết bao.
Tôi thấy tò mò không biết Cha Yeo Woon với khuôn mặt bầu bĩnh trẻ con hơn bây giờ thì cảm giác thế nào nhỉ.
Cha Yeo Woon năm 19 tuổi, năm 20 tuổi sẽ thế nào?
Ý nghĩ tiếp theo hiện lên trong đầu khiến tôi bất giác cắn chặt phía bên trong má.
“Kỳ nghỉ đông này, em muốn được ở bên tiền bối. Mình đón năm mới cùng nhau đi.”
Cha Yeo Woon nắm lấy tay tôi rồi kéo ngón tay út của tôi ra.
“Sang năm sau cũng vậy, hãy ở bên em.”
Cậu ấy gập mấy ngón tay của tôi lại, chỉ giữ lại ngón út rồi nhanh chóng ngoắc ngón út của mình vào.
Ngày đầu tiên của năm mới. Cha Yeo Woon lại đang cố trao cho tôi một lần đầu tiên nữa.
“Được rồi. Cùng nhau đón bình minh nhé.”
Còn hơn 200 ngày nữa. Ngày 1 tháng 1 thì tôi có thể hứa được. Tôi có thể đáp lại tấm lòng của Cha Yeo Woon rồi. Thật vui.
Khóe môi Cha Yeo Woon khẽ run run. Cậu ấy bảo tôi không biết nói dối, nhưng chính Cha Yeo Woon cũng chẳng khác gì, cậu ấy khá tệ trong việc che giấu cảm xúc của mình.
“Anh định thức tới tận bình minh ạ?”
“Đã làm thì phải làm cho tới chứ. Khi nào tuyết rơi, tôi sẽ đắp cho cậu một người tuyết cực kỳ đẹp luôn. Tôi đắp người tuyết siêu lắm đó.”
“Oa.”
“Phản ứng không có tâm chút nào luôn nhỉ?”
“Người tuyết đẹp thì cũng chỉ là người tuyết thôi mà… Nhưng tiền bối lúc đắp người tuyết chắc là sẽ dễ thương lắm.”
“Người tuyết tôi đắp hơi bị khác biệt đấy nhé. Rồi Tết đến, tôi sẽ nấu canh bánh gạo cho cậu ăn. Tôi nấu canh bánh gạo cực siêu luôn.”
“Vậy em sẽ làm gì nhỉ? Em mua bánh mandu cho tiền bối nhé.”
“Cậu ăn canh bánh gạo thật ngon rồi lớn thật nhanh là được rồi.”
“Lại bắt đầu coi em như con nít rồi… Em cao nhất trong lớp em đấy nhé.”
“Hay ăn chóng lớn nha, bé Yeo Woon của tôi.”
Tôi lại quen tay vò đầu cậu ấy, Cha Yeo Woon thở dài đầy vẻ cam chịu.
“Đi vào thôi. Muộn rồi.”
Nghe tôi giục, Cha Yeo Woon đứng dậy nhưng động tác rất chậm chạp. Đang đi về ký túc, cậu ấy bỗng dừng bước rồi nắm tay tôi kéo lại.
Sao? Tôi hỏi bằng khẩu hình, Cha Yeo Woon đứng lặng ở đó, khe khẽ lên tiếng.
“Em không muốn xa tiền bối.”
Giây phút đó, suýt nữa thì tôi cũng đã nói như vậy rồi.