Khu Vườn Nhỏ Của Tể Lão

Chương 26



Sau khi xác định sẽ tới chủ tinh học, Giang Lê và Fleck bắt đầu bắt tay vào xử lý các công việc.

Đồ đạc của họ không nhiều, sắp xếp khá đơn giản.

Vì Fleck là người máy của thị trấn cấp cho cậu, đã thuộc quản lý của bộ máy quản lý địa phương nên để có giấy thông hành cho Fleck, họ phải tới chủ thành của tinh cầu Toran một chuyến.

Đây là lần thứ ba Giang Lê tới chủ thành, cảm xúc khác hoàn toàn so với hai lần trước.

Lần đầu tiên tới chủ thành là để kiểm tra độ hòa hợp thực vật, Giang Lê vừa thấp thỏm vừa chờ mong, trong lòng tràn đầy hy vọng.

Lần thứ hai tới chủ thành là để tham gia giải thi đấu trồng trọt, tâm tình cậu lúc đó vừa kích động vừa hiếu kỳ, tràn đầy ý chí chiến đấu.

Mà lần này tới chủ thành là vì Fleck, vì sự nghiệp học tập của mình, bây giờ cậu rất vui, rất mong đời, tràn ngập ước mơ về tương lai.

Giang Lê ngồi trên xe bay không người lái, nhìn về bức tượng to lớn ở trung tâm thành phố.

Một người thanh niên đang mỉm cười nhìn lên cái cây nâng trong tay mình, chăm chú thâm tình.

Một người một cây mà ngỡ như cả thế giới.

Qua lời kể của nhiều người, cậu biết được Yir Elton là một tấm gương.

Giang Lê ngước nhìn vị đại sư trồng trọt truyền thuyết này, cậu hi vọng có ngày mình có thể đạt được trình độ của Yir đại nhân.

Chờ tới ngày đó, có thể cậu sẽ được gặp lại ông lần nữa nhỉ.

Dưới sự trợ giúp của Kate Clarence và Berger Titus, Giang Lê và Fleck thuận lợi giải quyết xong vấn đề thị thực.

Ra ngoài sảnh văn phòng, hai người không lập tức rời khỏi chủ thành mà bắt đầu đi dạo loanh quanh.

Hai lần trước bọn họ đều đến vội vàng rồi lại đi vội vàng, bây giờ có nhiều thời gian nên họ quyết định đi thăm thú một lúc.

Chủ thành náo nhiệt phồn hoa hơn thị trấn nhỏ của họ nhiều, nhà cửa san sát, thi thoảng trên đầu có một chiếc xe bay vút ngang qua.

Giang Lê và Fleck đi dọc theo tuyến đường chính, người qua người lại ồn ào, đủ loại thanh âm trò chuyện, kèm theo là tiếng nhạc trong tòa nhà nào đó, tạo thành một bức tranh đầy màu sắc.

Bọn họ tắm trong ánh mặt trời, vô cùng thích ý.

Dừng lại trước một tủ kính, Giang Lê nhìn bánh ngọt hình hoa hướng dương bên trong, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.

Từ sau khi trở về từ tinh cầu Martin, cậu đã lâu chưa được ăn bánh ngọt.

Nhìn bánh ngọt hình hoa hướng dương vàng óng bởi xoài, Giang Lê phảng phứt ngửi thấy cả hương thơm của nó.

Giang Lê đang nhìn vô cùng chăm chú, bỗng có một em bé thú nhân có đôi tai lông xù lảo đảo ôm lấy chân trái cậu.

Giang Lê cúi đầu, nhìn em nhỏ đang ôm chân mình, em còn chưa cao tới đùi mình nữa.

Em nhỏ mặc bộ quần áo hình con hổ, đôi mắt đen lúng liếng, bây giờ trong đó đang tràn ngập ý cười, bé ngẩng đầu ê a với cậu.

Giang Lê nghe không hiểu em ấy nói nhưng chỉ nhìn em ấy thôi, Giang Lê đã thấy đáng yêu muốn xỉu.

“Bé đáng yêu, em tên gì thế?” Giang Lê ngồi xổm xuống, hơi xoa đôi má phúng phính của bé.

Cậu nhìn bốn phía không thấy cha mẹ bé đâu, cậu sờ đầu bé hỏi: “Cha mẹ em đâu rồi?”

Bên cạnh, Fleck cất tiếng: “Chủ nhân nhỏ, hắn là bé lạ khỏi cha mẹ rồi, có thể cha mẹ bé vẫn ở quanh đây, tôi sẽ tới gọi loa ở trung tâm nhận trẻ lạc, còn ngài ở đây chờ bọn họ nhé.”

Giang Lê gật đầu, cậu chỉnh lại mũ cho em bé, mỉm cười nói: “Bé đáng yêu, chúng ta ở đây đợi cha mẹ em tới tìm nha.”