Khu Vườn Nhỏ Của Tể Lão

Chương 6



Thị trấn Corris.

Trải qua một đêm nghỉ ngơi, giữa trưa ngày hôm sau, Giang Lê với tinh thần thoải mái xuất hiện ở phòng khách tầng một.

“Chào buổi sáng, Fleck.” Giang Lê chào hỏi Fleck trong đại sảnh.

“Chào buổi sáng, chủ nhân thân mến.” Fleck đi tới.

“Xét thấy tối hôm qua ngài nghỉ ngơi rất muộn, tôi đã chuẩn bị cho ngài dịch dinh dưỡng vị dâu tây.” Tay trái hắn bưng mâm thức ăn, nháy mắt với Giang Lê: “Cùng một quả chanh leo.”

“Woa! Fleck, ông thật tốt!” Giang Lê nghe vậy, mắt sáng lên.

Hoa quả đối với cậu bây giờ mà nói giống như xa xỉ phẩm vậy.

Giang Lê nhìn mâm thức ăn trong tay Fleck, một quả trái cây nho nhỏ bằng nắm tay lẳng lặng đặt ở đó.

Giang Lê nhịn không được đi lên phía trước, cầm lấy quả chanh leo trên mâm nhìn một chút.

Cậu đem trái cây để gần dưới mũi ngửi một cái, không khỏi híp mắt, thơm quá.

Cậu vui vẻ ngẩng đầu lên, nghi ngờ nói: “Fleck, trái cây từ đâu tới vậy? Trợ cấp tháng này của Chính phủ đã gửi tới rồi sao?”

Tiền trợ cấp không phải mỗi tháng đúng ngày mới được phát sao, bây giờ còn cách vài ngày nữa, bọn họ hiện tại sao có tiền mua hoa quả được.

“Tiền trợ cấp mồng một tháng sau mới có, còn quả chanh leo này…” Fleck cười thần bí, xoa tóc chủ nhân, nói: “Đây là bí mật.”

Hắn sẽ không nói với chủ nhân nhỏ rằng đây là phần thưởng mà hắn cùng những người máy bảo mẫu khác cá cược về đẳng cấp độ hoà hợp thực vật của chủ nhân nhỏ đâu.

Xấu hổ lắm có biết không hả.

“Được rồi.” Giang Lê thấy thế gật đầu, không tiếp tục hỏi.

Ngồi ăn quả chanh leo xong, cậu bắt đầu hưởng dụng cơm trưa của mình.

Mỗi người đều có một bí mật nho nhỏ, cậu hiểu.

Cũng như cậu, cậu đến từ một nơi vô cùng xa xôi, đây là bí mật của cậu.

Sau khi ăn cơm trưa, Giang Lê đi vườn cây xanh.

Gần một ngày chưa được gặp nhóm cây trồng, không biết tình hình bọn nó thế nào rồi.

Còn có cả hạt giống may mắn cậu gieo xuống, không biết hiện tại đã nảy mầm chưa.

Cây cối sau nhà vốn là rất yên tĩnh, có cảm giác rầu rĩ một chút, nhưng ngay tại giây phút Giang Lê đến, nhóm cây trồng phảng phất như được truyền thêm sức sống, trong nháy mắt hoạt bát hẳn lên.

Cành lá mở rộng, hương hoa chậm rãi toả ra, lá cây xanh bóng nhẹ lay động, tựa hồ đang chào hỏi Giang Lê, vừa như hoan nghênh Giang Lê đến.

Tay Giang Lê cầm bình tưới nước, bên trong bình chứa dịch dinh dưỡng thực vật.

Cậu trước tiên đi tới chỗ chôn hạt giống may mắn nhìn một chút, mảnh đất này vẫn lặng lẽ như cũ, không có động tĩnh gì.

Thở dài, Giang Lê quay trở lại, bắt đầu từ hoa Muscari sát bên cậu, chuẩn bị tưới dịch dinh dưỡng cho từng cây.

Thời điểm ngón tay chạm vào bụi cây kia, chuyện thần kì đã xảy ra.

“Ây da ~, chủ nhân chạm ta rồi!”

Giang Lê sợ hết hồn, ngón tay đột nhiên thu lại, thiếu chút nữa quăng mất bình dịch dinh dưỡng trong tay.

Âm thanh kia… có phải phát ra từ nơi này?

Cậu trừng mắt nhìn hoa Muscari, có một loại cảm giác huyền huyễn, cậu vừa nãy… nghe được gốc cây này nói, nói chuyện?

Cẩn thận, cậu từ từ đưa tay ra, lần thứ hai chạm vào cây hoa Muscari.

“Thật vui nha, chủ nhân lại chạm em nè!”

Giang Lê bối rồi, cậu hiện tại có thể xác định, cậu vừa nãy quả thật nghe được gốc cây này đang nói chuyện.

Cây trồng của cậu… thành tinh?

Giang Lê có chút hoang mang.

“Vì sao mi biết nói?” Giang Lê hỏi hoa Muscari.

Trong vườn lặng lẽ, không tiếng trả lời.

Cậu suy tư một chút, đưa tay ra, cẩn thận đụng vào lá cây hoa Muscari, hỏi lần nữa: “Mi tại sao có thể nói thế?”

“Bởi vì em là của chủ nhân nha, chủ nhân rốt cục cũng có thể nghe chúng em nói chuyện, thật vui quá đi, bắn tim tim.” Nói xong, Giang Lê nhìn thấy hoa Muscari từ từ nhấc lên hai mảnh lá cây dài nhỏ, tạo thành hình “trái tim” hướng về cậu.

“Chúng em?” Nói cách khác, không chỉ gốc cây này biết nói, thực vật khác cũng biết nói sao?

Giang Lê dại ra, quay đầu, hướng năm cây khác nhìn lại.

Nhóm cây trồng dồn dập lay động cành lá, phảng phấp đáp lại suy đoán của cậu.

Giang Lê: “…”

Ông ơi, thực vật con trồng đều thành tinh hết rồi QAQ