Ngư Sương Sương: "Dù cậu không thể thì bọn tớ cũng giúp được!"
Bác sĩ điều trị nhìn Ngư Sương Sương, cười: "Cô là bạn gái của cậu ấy à?"
Ngư Sương Sương lập tức mở to mắt, vội vàng xua tay: "Không không, tôi là chị của cậu ấy!"
"Được rồi," Y tá nói với Bùi Ôn, "Thế để tôi rút cho cậu."
Nói xong, cô ta liền xốc chăn lên.
"Đợi chút." Bùi Ôn đè góc chăn lại, lúng túng nhìn người đang đứng bên mép giường cùng người đang đứng ngay chỗ cửa ra vào.
Ngư Sương Sương chớp mắt, cười hì hì rồi quay đầu: "Ôn Ôn đừng xấu hổ nhé, chị không xem là được chứ gì."
Cố Khải cũng buồn cười mà quay đầu lại.
Y tá trêu một tiếng: "Anh trai kia quay đầu làm gì, xấu hổ chi không biết?"
Cố Khải nói thầm trong lòng: Thời buổi này nam với nam cũng đâu có an toàn.
Khi hôn mê, con người không thể không chế được được quy trình đại tiểu tiện của bản thân, sẽ hay đi tiểu hoặc đi nặng một cách mất kiểm soát, ống dẫn tiểu có thể giúp việc vệ sinh dễ dàng hơn phần nào.
Rút cái ống dẫn tiểu cũng không tốn nhiều công sức, y tá rút rất nhanh rồi lại tiếp tục truyền dịch cho Bùi Ôn.
Cố Khải hỏi: "Ngày nào cũng phải truyền dịch cho cậu ấy sao?"
"Đúng vậy," Y tá nói, "Trước khi xuất viện thì ngày nào cũng phải truyền."
Cố Khải vừa nghĩ tới đã thấy thảm, ánh mắt nhìn Bùi Ôn cũng có thêm một chút thương hại.
Bác sĩ cùng y tá vừa mới đi khỏi, Ngư Sương Sương đã lên tiếng: "Cậu có đói hay không, có muốn ăn gì không?"
Bùi Ôn nhìn cô với vẻ xấu hổ: "Không cần đâu, giờ tớ muốn đi WC."
"Ò...... Đi WC." Ngư Sương Sương chớp mắt, quay đầu nhìn về phía Cố Khải.
Cố Khải vội bước qua đó: "Để tôi giúp cho."
Bùi Ôn không đáp, cậu xốc chăn lên, muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện ra thân thể của mình yếu đến mức không khống chế nổi.
"Không cần cậy mạnh." Cố Khải nói.
Bùi Ôn mím môi, để mặc cho Cố Khải ôm eo rồi đỡ mình dậy, vì chân không có lực nên phần lớn sức nặng cơ thể của cậu đều dồn hết lên người của anh, nhưng cũng rất may là Cố Khải không có vẻ gì là quá cố sức cả.
"Đi từ từ thôi." Cố Khải dùng một tay cầm bình truyền dịch, một tay đỡ cậu từ từ đi vào nhà vệ sinh.
Phòng bệnh của Bùi Ôn là phòng có toilet riêng, không cần phải ra ngoài vẫn có thể làm được các công việc như tắm rửa.
Đến cửa toilet, Cố Khải quay đầu lại, thấy Ngư Sương Sương nở một nụ cười sâu xa với mình.
Cố Khải không có gì để nói cả, anh dùng chân để mở cửa toilet ra, tự nói thầm với lòng rằng mình không lưu manh đến như vậy.
Nhưng mà khi Bùi Ôn cởi quần, ánh mắt của Cố Khải vẫn có chút mất khống chế.
Nhìn thấy vẻ xấu hổ trên gương mặt của Bùi Ôn, Cố Khải vẫn rất chu đáo mà nói: "Không sao đâu, tôi sẽ không nhìn cậu."
Anh nói xong, Bùi Ôn lại càng lúng túng: "Không... là đàn ông cả mà, không sao."
Cố Khải nói một cách chân thành: "Vẫn khác."
Bùi Ôn: "Khác gì cơ?"
Cố Khải yên lặng nhìn cậu: "Tôi là gay."
Bùi Ôn: "......"
Vẻ mặt đầy khiếp sợ của Bùi Ôn bỗng khiến Cố Khải cảm thấy có chút đáng yêu, anh phì cười: "Sao vậy, bất ngờ tới mức đó hả, hay là cậu thấy phản cảm? Thế nhưng, để cậu không nghĩ là tôi đang có hành vi không đứng đắn với cậu thì tôi sẽ không nhìn."
Nói xong, anh thật sự xoay đầu, nhìn về phía bức tường.
Bùi Ôn không nói chuyện, cúi đầu cởi quần đi tiểu.
Cậu nghẹn tiểu muốn điên rồi.
Cố Khải không nhìn thấy, thính giác bỗng trở nên nhạy bén hơn hẳn, đầu tiên là âm thanh sột soạt của quần áo, theo sau đó là tiếng nước chảy.
Mãi cho đến khi Bùi Ôn mặc quần xong, Cố Khải mới quay mặt qua, chỉ thấy Bùi Ôn rũ mắt, dùng giọng điệu như để nhấn mạnh mà nói:
"Không, tôi không phản cảm."
"Hơn nữa tôi cũng không cảm thấy cậu sẽ làm cái gì đó không đứng đắn với tôi."
Cố Khải tò mò: "Tại sao vậy?"
Trai thẳng thường sẽ có cảm giác e dè đối với gay, cứ như thể họ sợ gay sẽ thích bọn họ, có hứng thú với bọn họ hay gì đó.
Bùi Ôn cười: "Tôi cảm thấy cậu là một người rất lịch thiệp."
"......" Cố Khải im lặng hai giây, bị đánh bại.
Anh cũng không biết Bùi Ôn nói như thế là có phải cố ý hay không nữa.
Tuy rằng anh không có dự định làm điều gì vượt quá giới hạn, nhưng Bùi Ôn đã nói như thế, dù có ý định gì thì cũng không thể nào làm nổi.
"...... Cảm ơn sự tin tưởng của cậu." Cố Khải không thể nói hết chỉ bằng một lời, anh chỉ vào bàn chải đánh răng, kem đánh răng và một số vật dụng khác trên bồn rửa mặt, "Sáng hôm nay tôi đã mua cho cậu đồ vệ sinh cá nhân rồi, sạch hết cả đấy."
"Cảm ơn." Bùi Ôn cầm lấy kem đánh răng cùng bàn chải đánh răng, lúc đang nặn kem, cậu bỗng cảm giác được ánh nhìn của Cố Khải, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy vẻ bất đắc dĩ của người kia, lúc này, cậu mới ý thức được mình vừa nói ra câu gì.
"Tôi quen rồi." Bùi Ôn cười.
"Có thể thấy cậu được ba mẹ nuôi dạy rất tốt."
Nghe tới hai chữ ba mẹ, ngón tay đang nặn kem đánh răng của Bùi Ôn hơi ngừng lại một chút, sau đó, cậu tỏ vẻ như không có chuyện gì, đáp: "Chắc vậy."
Cố Khải không bỏ sót chi tiết này.
Anh nhớ lại những gì mà Ngư Sương Sương đã nói, có vẻ như Bùi Ôn đã có chuyện gì đó không vui với ba mẹ của mình, thế nên giờ mới không còn liên lạc nữa.
Cố Khải không khỏi ảo não khi mình đã nói dai nói dài thành ra nói dại.
Nhưng thật ra thì Bùi Ôn không để bụng chuyện đó, bóp kem đánh răng xong, cậu nhìn Cố Khải trong gương, hỏi: "Cậu sẽ nói về xu hướng tính dục của mình cho bất cứ ai biết sao?"
"Sao có thể vậy chứ?" Cố Khải cười, "Chỉ là những ai thân cận với tôi thôi, ba mẹ, đồng nghiệp, bạn bè, tôi cho biết hết."
"Tôi cũng đâu tới mức cầm loa đi giữa đường, gặp ai cũng bắc loa tự giới thiệu mình là gay đâu?" Anh pha trò.
Bùi Ôn nghĩ đến cảnh tượng kia, bị chọc cười, tiếp tục hỏi: "Người nhà cậu cũng ủng hộ à?"
"Lúc đầu thì rất khó để họ chấp nhận, nhưng tôi cũng đâu sửa được, thế nên không chịu thì cũng phải chịu." Giọng điệu của Cố Khải rất nhẹ nhàng.
Tư tưởng của ba mẹ anh đúng là thoáng hơn so với các bậc cha mẹ thông thường rất nhiều, lúc đầu, phản ứng của bọn họ cũng không gay gắt lắm, về sau thì đã dần chấp nhận rồi.
"Vậy sao, thế là tốt rồi."
Không biết Bùi Ôn đã nghĩ tới chuyện gì, nét cười trên gương mặt cậu dần tắt, chỉ cúi đầu đánh răng mà không lên tiếng nữa.
Rửa mặt xong, khi được Cố Khải dìu ra khỏi toilet, Bùi Ôn cảm thấy cả người đều thoải mái sảng khoái hơn rất nhiều.
Ngư Sương Sương ngồi trên sô pha, cô ngẩng đầu lên, mỉm cười đầy ngạc nhiên: "Ồ, thay hình đổi dạng luôn nha?"
"Đừng dùng thành ngữ bừa bãi thế." Cố Khải đỡ Bùi Ôn đến bên giường, khom lưng làm điểm tựa cho cậu nằm xuống rồi lại treo bình truyền dịch lên.
Ngư Sương Sương lè lưỡi, cô đặt điện thoại xuống rồi qua ngồi ngay bên mép giường: "Thiếu gia, ngoài việc đi WC ra, ngài còn có dặn dò gì nữa không ạ?"
Cố Khải đỡ Bùi Ôn nằm xuống, kéo chăn lên cho cậu thật ngay ngắn.
Ban đầu, Cố Khải không có kỹ năng trong việc chăm sóc người bệnh, nhưng anh đã nhanh chóng quen tay hay việc chỉ trong vài ngày ngắn ngủi.
Bùi Ôn mới vừa đứng hơi lâu, đùi có hơi nhũn ra, thế nên cậu chỉ vào chân của mình: "Vậy cậu xoa bóp cho tớ đi."
Ngư Sương Sương "hừ" một tiếng, xoa tay: "Cái đó tớ chịu đấy."
Cố Khải nói: "Để tôi làm cho."
Ngư Sương Sương quay đầu nhìn anh: "Cậu biết làm cái đó luôn?"
"Thả lỏng cơ bắp chứ gì, lúc tập thể hình thì huấn luyện viên từng dạy rồi." Cố Khải nói, anh xốc chăn lên, nắm lấy cẳng chân của Bùi Ôn.
Anh vừa mới chạm tay vào, Bùi Ôn bỗng rụt chân lại.
Cố Khải thắc mắc: "Sao vậy?"
Bùi Ôn cúi đầu không nhìn anh, cậu kéo góc chăn trên tay anh, che chân mình lại kín mít, nhẹ giọng nói: "Đùa thôi, không cần phải xoa bóp."
Ánh mắt Ngư Sương Sương đảo qua đảo lại giữa hai người, cô cố nén cười, trêu chọc Bùi Ôn: "Không ngờ tới phải không?"
Bùi Ôn liếc cô bạn của mình một cái.
Bùi Ôn cùng Ngư Sương Sương rất thân thiết, mấy câu vui đùa như thế cũng là chuyện bình thường, dù Ngư Sương Sương có thật sự bóp chân cho cậu thì cũng không sao cả.
Nhưng nếu là Cố Khải thì.. nhất là khi cậu vừa biết rằng người này là gay thì lại cảm thấy có hơi xấu hổ.
Cố Khải cười, không kiên trì nữa, có vẻ như trai thẳng Bùi Ôn cuối cùng cũng đã biết e dè rồi.
Cố Khải chỉnh góc chăn lại rồi xoa cánh tay đã mỏi nhừ của mình, lúc nãy anh nâng bình truyền dịch hơi lâu.
Bùi Ôn thấy, vội hỏi: "Nâng bình truyền chắc là mệt hả?"
Cố Khải nói: "Không sao, tôi hay tập thể hình, tập tạ nên quen rồi."
Bùi Ôn biết người kia không muốn làm mình phải băn khoăn, cậu nở một nụ cười cảm kích với anh rồi lại quay qua phía Ngư Sương Sương: "Cho cậu cơ hội thể hiện đấy, tớ đói bụng rồi."
Cố Khải nói: "Để tôi đi mua cho."
Ngư Sương Sương ngẩng đầu nhìn Cố Khải rồi lại nhìn Bùi Ôn, buông tay: "Có người xum xoe thì tớ không cần đi nữa nhỉ?"
Cố Khải cười: "Cậu ấy là con gái, mang giày không tiện để đi lại nhiều, cứ để tôi đi cho."
Bùi Ôn vô cùng rối rắm.
Đã có Ngư Sương Sương nói hộ lòng cậu: "Cảm ơn."
"......" Cố Khải, "Dạo gần đây tớ có thích......"
Ngư Sương Sương bịt tai mình lại: "Được rồi, tớ điếc rồi, cậu đi nhanh đi."
Cố Khải phì cười, xoay người đi ra khỏi cửa phòng bệnh.
Bùi Ôn thấy Cố Khải rời đi liền quay qua hỏi Ngư Sương Sương: "Lúc nãy cậu ấy nói thích gì vậy?"
Ngư Sương Sương bĩu môi: "Nói dạo gần đây cậu ấy có thích con xe này, muốn cám ơn thì mua xe cho cậu ấy đi. Thế nhưng đó là nói giỡn thôi, cậu đừng nghĩ nhiều làm gì."
Bùi Ôn trầm ngâm, gật đầu.
Cố Khải vẫn mua đồ ăn tại quán ăn ngày hôm qua rồi về rất nhanh, lúc anh về tới, Bùi Ôn đang nói chuyện phiếm với Ngư Sương Sương.
Cố Khải đặt đồ ăn xuống, đưa cho Bùi Ôn rồi ngồi sang một bên để làm việc.
Công việc kinh doanh chính của anh là làm đồ trang sức, anh cũng là chủ của một cửa hàng mới mở tại Giang Châu với hai nhân viên.
Mấy ngày nay cửa hàng đều là do nhân viên trông giúp, nhưng vẫn có vài chuyện cần anh phải đích thân xử lý.
Nhưng cũng như những gì mà anh đã nói với Bùi Ôn, ngành sản xuất trang sức không có tiến triển gì mấy, cửa hàng của anh vẫn có thể duy trì hoạt động như bình thường, nhưng nguồn thu nhập chủ yếu lại đến từ đầu cơ cổ phiếu cùng quỹ.
Thấy Cố Khải đang làm việc, Ngư Sương Sương không quấy rầy anh nữa, chờ anh làm xong, cô mới lên tiếng hỏi: "Cậu bận việc à? Nếu bận thì về trước đi, giải quyết xong rồi hãy qua đây."
Tuy rằng Ngư Sương Sương đã trở lại, nhưng ai cũng không nhắc đến chuyện Cố Khải không cần ở đây nữa.
Cố Khải cũng rất sẵn lòng ở lại đây để chăm sóc cho Bùi Ôn.
Mà Ngư Sương Sương cùng Bùi Ôn lại có sự khác biệt về giới tính, có một số chuyện sẽ gây bất tiện cho cô, ví dụ như chuyện đi WC chẳng hạn.
Vậy nên Cố Khải vẫn cần ở lại.
Huống hồ gì, Ngư Sương Sương đã nhìn ra được, anh còn ôm một ý đồ khác, thế nên cô cũng không ngại ngùng gì mà nhờ vả một người như thế.
Cố Khải nói: "Không sao đâu, giờ thì tớ vẫn chưa cần về lại cửa hàng, nếu có việc thì tớ sẽ nói."
"Ok." Ngư Sương Sương cũng không khách sáo.
Bùi Ôn thì lại không yên tâm: "Thật sự không sao à, sẽ không khiến cậu bị chậm trễ gì chứ?"
Ngư Sương Sương nói: "Không sao đâu, cậu ấy mở cửa hàng cho vui thôi, không thua lỗ là may lắm rồi."
"......" Cố Khải liếc cô một cái, "Vẫn có đồng ra đồng vào, chỉ là lợi nhuận không nhiều mà thôi."
"Cậu không cần phải lo đâu, thật sự không có vấn đề gì cả." Câu này là nói cho Bùi Ôn nghe.
Cố Khải phát hiện hình như Bùi Ôn có chút nhạy cảm quá mức, cậu không ngừng lo lắng rằng mình sẽ làm phiền anh, lo lắng việc sẽ khiến anh trễ nãi trong công việc, dù anh có nói gì đi chăng nữa thì người này vẫn sẽ lo lắng như thế.
Không biết liệu tính cách như thế có liên quan gì đến chuyện cậu tự sát hay không nữa.
Ba ngày sau, đồng nghiệp của Bùi Ôn đến thăm cậu, tổng cộng có ba người.
Người đầu tiên bước vào trong là một người phụ nữ cao gầy với chiếc dù kẻ sọc vẫn còn đang rỉ nước ở trên tay, tóc đen môi đỏ, trên mũi có một nốt ruồi nho nhỏ màu đen.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng phối với quần bò cạp cao, trông đơn giản lại thoải mái, chân dài miên man.
Mấy hôm nay Cố Khải đã xem bù hết những vở kịch có sự tham gia của Bùi Ôn, anh biết người này tên là Hồng Thiến, thường xuyên đóng cặp vai nữ chính cùng với Bùi Ôn.
Chỉ là sắc mặt của Hồng Thiến có vẻ không tốt lắm, như thể có chuyện gì đó không vui vừa mới xảy ra.
Sau lưng Hồng Thiến là một người đàn ông vạm vỡ để tóc ngắn với làn da màu lúa mạch, tên là Phạm Lỗi, người này có vẻ ngoài chính trực, thế nên cũng hay đảm đương các vai chính diện.
Ở phía sau cùng là một người đàn ông trung niên có vẻ rất nho nhã, y mặc một chiếc áo sơ mi lụa có nút cài, Cố Khải cũng biết người này, tên của y là Hầu Tuyết Tùng.
Hầu Tuyết Tùng rất nổi tiếng và không chỉ nổi ở một mình mảng kịch nói, y cũng đã từng đóng phim điện ảnh cùng phim truyền hình, được công nhận là một diễn viên gạo cội.
Nhưng mà Cố Khải có thể nhận thấy, vào khoảnh khắc Bùi Ôn vừa nhìn thấy Hầu Tuyết Tùng bước vào trong, sắc mặt cậu liền cứng đờ, ánh mắt cũng vội trốn tránh.
Có vẻ như Hầu Tuyết Tùng lại không cảm nhận được điều đó, y là người vào sau cùng, nhưng lại là người thứ nhất đi đến trước mặt Bùi Ôn, khom lưng, sờ trán cậu, tỏ vẻ quan tâm:
"Tiểu Bùi, sức khỏe của em thế nào rồi? Sao lại nhập viện thế này?"
Bùi Ôn lặng lẽ nghiêng đầu, tránh né bàn tay của gã đàn ông.