"Cậu không sao chứ?" Cố Khải đỡ vai cậu, cúi đầu hỏi.
Tiếng nói trầm ấm vang lên ngay trên đỉnh đầu Bùi Ôn.
Mái tóc ngắn mềm mại của Bùi Ôn cọ vào cằm cùng má anh, ngứa.
Bùi Ôn vội vàng lùi lại.
Bàn tay đang đặt trên vai cậu của Cố Khải cứng đờ, nhưng anh vẫn tỏ vẻ không có chuyện gì mà rụt lại, đút tay vào túi quần.
"Tôi xin lỗi!" Bùi Ôn lập tức nhận ra phản ứng của mình có hơi thái quá, có vẻ đã khiến người kia phật lòng, vội lên tiếng nhận sai: "Tôi, tôi không sao cả.... đừng lo."
"Không sao thì tốt rồi." Cố Khải cười, anh chớp mắt với Bùi Ôn, pha trò: "Tuy tôi là gay thật nhưng sẽ không đi sỗ sàng với con trai đâu, đừng sợ."
Bùi Ôn xấu hổ đến mức vành tai đỏ ửng: "Không phải.... tôi không có ý đó, tôi không nghĩ về cậu theo hướng đó."
Chỉ là cậu cảm thấy mùi nước hoa trên người Cố Khải rất thơm, khiến trái tim cậu không khỏi đập nhanh hơn một chút.
Nghĩ tới đó, Bùi Ôn lại đi ngửi mùi trên người Cố Khải trong vô thức.
Mùi tuyết tùng lạnh lẽo pha trộn với gỗ đàn hương ấm áp, tạo thành một mùi hương gỗ thanh lịch lại điềm đạm, hình như còn có chút hương vani rất nhạt, còn có cả..... Bùi Ôn đang định phân biệt cho kỹ hơn thì Cố Khải lại đột nhiên nhìn về phía cậu.
Tuy rằng hành động của cậu đã được che giấu rất kỹ, sẽ không bị nhìn ra, nhưng Bùi Ôn vẫn cảm thấy chột dạ, thế là bèn cụp mắt xuống mà nhìn về phía Ngư Sương Sương.
Nhận thấy Bùi Ôn vẫn ổn, Ngư Sương Sương mới ngồi xổm xuống răn dạy hai đứa nhỏ kia.
Đó là một bé trai và một bé gái.
Bé trai khoảng mười mấy tuổi, trông khỏe mạnh lại kháu khỉnh, bé gái khoảng tám tuổi, thắt bím tóc hai bên.
Bé gái biết mình đã mắc lỗi, gục đầu xuống.
Ngư Sương Sương cố ý xụ mặt, hù dọa bọn nhỏ: "Cô bé à, chạy lung tung ngay trong bệnh viện mà lỡ đụng vào người bệnh thì sao? Nếu xảy ra chuyện gì thì em chịu trách nhiệm nổi không đây?"
Bé trai đứng bên cạnh ôm lấy bả vai của bé gái: "Dì ơi, bọn con xin lỗi, bọn con không có cố ý, dì đừng mắng em gái con, dì mắng con đi."
Ngư Sương Sương trợn mắt: "Dì???"
"Chị!" Bé trai rất thông minh, nhóc con lập tức sửa lại: "Chị ơi, chị xinh đẹp như vậy, chắc chắn sẽ không thèm so đo với bọn em có đúng không ạ?"
Ngư Sương Sương chọt ngón trỏ vào trán nhóc: "Cũng biết nói chuyện đấy nhỉ, mới tí tuổi mà đã nhanh nhảu thế rồi."
"Nhưng mà," Ngư Sương Sương chỉ về phía Bùi Ôn, "Hai em vẫn phải xin lỗi anh ấy nha, may là anh ấy không bị làm sao, lỡ anh ấy té rồi bị thương là hai đứa em tiêu đời đó!"
Bé trai gật đầu lia lịa.
Thấy bé gái chỉ đứng bên cạnh với vẻ ngây ngốc mà không nói dù chỉ một câu, Ngư Sương Sương không khỏi tò mò: "Sao em gái em lại không nói gì cả vậy?"
Bé trai đáp: "Em ấy không nghe được âm thanh, lỗ tai em ấy hỏng rồi."
"Hả?" Ngư Sương Sương ngẩn ra, lúc này, cô mới nhận ra bé gái đang mặc áo bệnh nhân, đây cũng là một người bệnh, hóa ra là lỗ tai có vấn đề.
Cô lập tức cảm thấy xấu hổ, không ngờ mình lại đi bắt nạt một bạn nhỏ bị điếc.
Nhưng mà bé trai cũng đã vừa nói vừa dùng thủ ngữ để giải thích lại mọi chuyện với bé gái, kéo bé gái đến xin lỗi Bùi Ôn.
Cô bé mới chỉ cao đến bắp đùi người lớn, cả anh trai và em gái đều khom lưng, nói: "Xin lỗi các anh, bọn em không cố ý đâu ạ."
Lúc này thì Ngư Sương Sương mới nhận ra giọng của bé gái có hơi kì quặc, có lẽ là vì không thể tự nghe được tiếng nói của chính mình.
"Không sao đâu." Bùi Ôn khẽ cười, cậu ngồi xổm xuống, xoa đầu bé gái rồi lấy di động ra gõ chữ cho bé con xem.
Cố Khải cúi đầu nhìn thoáng qua, dòng chữ đó là: "Không sao, anh vẫn ổn."
Bùi Ôn lại tiếp tục gõ chữ: "Em có đau hay không?"
Bé gái mới tám tuổi, nhận thức hữu hạn, Bùi Ôn cố gắng diễn đạt lời của mình bằng những từ đơn giản nhất có thể.
Gương mặt bé gái hơi ửng đỏ, đôi mắt kia chất chứa ý cười ngượng ngùng, bé con lắc đầu, nói thật to: "Em không đau!"
Bùi Ôn cười, nhập chữ: "Giọng của em hay lắm, em lại còn xinh đẹp nữa, giống như một cô công chúa vậy đó."
Hai mắt bé gái sáng bừng lên, trên đôi má ửng đỏ còn có hai cái lúm đồng tiền: "Thật vậy ạ?"
Bùi Ôn gật đầu lia lịa.
Bé gái xấu hổ mà núp phía sau lưng anh trai mình, chỉ ló một cái đầu ra, nói: "Anh cũng đẹp lắm ạ!"
Ngư Sương Sương xoa đầu bé con: "Cô bé thật là biết nhìn người, được rồi, hai em đi chơi đi, nhớ cẩn thận, đừng té ngã, cũng đừng va vào người khác đấy, nhớ chưa?"
Bé trai gật đầu, cứ như thể sợ bọn họ sẽ đổi ý mà kéo em gái chạy đi rất nhanh, còn hô to: "Tạm biệt anh!"
Có vẻ nhóc con có hơi sợ Ngư Sương Sương, thế nên không chào tạm biệt cô.
"Hai em ấy rất đáng yêu." Bùi Ôn nói, ánh mắt bỗng nhiên có chút thương cảm, "Còn nhỏ như vậy mà đã có vấn đề về tai rồi......"
Cố Khải: "Đeo máy trợ thính thì vẫn sẽ nghe được."
"Đâu phải ai cũng có điều kiện để được dùng một chiếc máy trợ thính tốt." Bùi Ôn nói.
Cố Khải lại nói: "Có một người anh tốt như vậy bảo vệ cho mình, thì dù có không nghe được đi chăng nữa, bé gái kia vẫn sẽ có một tương lai tốt."
Bùi Ôn không nói nữa, chỉ nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
Mong là vậy, cậu nghĩ.
"Bùi Ôn!"
Bỗng nhiên nghe được có người gọi tên Bùi Ôn, cả ba đồng loạt quay đầu lại và nhìn thấy một cậu thanh niên mặc áo hoodie với một bó hoa trên tay trái, người kia vừa vẫy tay vừa chạy lon ton về phía ba người bọn họ.
"Hóa ra mọi người ở đây!" Sử Dương Minh chạy tới gần, mỉm cười đưa tay về phía Bùi Ôn đang mặc áo bệnh nhân, "Em chính là Sử Dương Minh, anh gọi em là Dương Minh được rồi!"
Bùi Ôn sững người, hóa ra đây là chính ân nhân cứu mạng của mình sao?
Bùi Ôn không biết mình nên dùng tâm trạng gì để đối mặt với vị ân nhân cứu mạng này.
Nhưng dù sao đi chăng nữa, người kia cứu cậu là do xuất phát từ lòng tốt.
Bùi Ôn nắm lấy tay hắn, cúi đầu để nói lời cảm ơn: "Cảm ơn cậu vì hôm đó đã cứu tôi."
Tất nhiên là Sử Dương Minh rất ngại khi có người khom lưng với mình như vậy, hắn cuống quít đỡ cậu lên: "Uầy —— có gì đâu mà, anh đừng làm thế."
Bùi Ôn vẫn nhất quyết phải hành lễ cho xong.
Sử Dương Minh cười ngây ngô, hắn chờ Bùi Ôn đứng thẳng rồi mới đưa bó hoa cho cậu, nở một nụ cười để lộ hàm răng trắng tinh:
"Tặng anh bó hoa này, chúc anh sớm khỏe lại nhé."
Bó hoa này lấy cẩm chướng đỏ cùng hoa loa kèn trắng làm chủ đạo, được phối thêm với lay-ơn và Gypsophila*. Cẩm chướng màu đỏ được xếp thành từng lớp, mùi hoa loa kèn thơm ngát, ở trên còn có những giọt nước trong suốt đọng lại.
"Cảm ơn." Bùi Ôn cười nói.
Cậu cúi đầu ngửi một hơi, mùi hoa tươi nồng đậm rất dễ chịu.
Thế nhưng, mùi trên người Cố Khải vẫn thơm hơn, mùi hoa loa kèn có hơi ngấy.
Lực chú ý của Bùi Ôn lại bay đi tận nơi đâu, cậu lặng lẽ nhìn Cố Khải một lát.
Sử Dương Minh lần lượt chào hỏi Cố Khải cùng Ngư Sương Sương.
Hắn đã từng gặp Cố Khải rồi, còn Ngư Sương Sương thì giờ mới được gặp lần đầu, lúc trước đều là liên lạc qua điện thoại di động.
Nhìn thấy ân nhân cứu mạng của Bùi Ôn, Ngư Sương Sương kích động đến mức thiếu điều quỳ xuống cám ơn Sử Dương Minh.
Nếu ngày đó Sử Dương Minh không vô tình đi ngang qua đó rồi cứu Bùi Ôn lên, Ngư Sương Sương thật sự không dám tưởng tượng được hậu quả sẽ như thế nào.
Chỉ mới nghĩ tới thôi mà cô đã muốn khóc, rồi lại cảm thấy may mắn đến muốn cười.
Phản ứng của Ngư Sương Sương lại càng làm cho Sử Dương Minh thêm ngượng ngùng.
Hắn không có kinh nghiệm dỗ dành con gái, lại càng không giỏi ăn nói, cuối cùng chỉ có thể cầu cứu Cố Khải cùng Bùi Ôn.
Cố Khải giải vây cho hắn: "Thôi được rồi, đừng khóc, rớt hết lông mi giả rồi kìa."
"Hả?! Thật sao?" Ngư Sương Sương lập tức ngừng rơi nước mắt, lấy chiếc gương nhỏ trong túi ra để xem xét.
Sau khi xem kỹ lại, cô thấy lớp trang điểm của mình vẫn đang rất chuẩn chỉnh, không khỏi trợn trắng mắt mà cho Cố Khải một đấm,
"Cậu chơi tớ à, có rớt đâu."
Cố Khải nhìn giọt nước mắt trên mặt cô: "Lau đi, nhiều người đang nhìn lắm đấy, chú ý hình tượng chút có được không? Người không biết còn tưởng mấy tên đàn ông con trai như bọn tớ đang ăn hiếp cậu nữa."
Ngư Sương Sương lau nước mắt, nức nở: "Thì tớ nhìn thấy ân nhân nên kích động thôi chứ gì."
Bùi Ôn nhẹ nhàng vỗ về cánh tay của Ngư Sương Sương: "Được rồi, tớ vẫn khỏe mà không phải sao, đừng khóc."
Sử Dương Minh cũng vội phụ họa theo.
Dỗ Ngư Sương Sương xong, Bùi Ôn quay đầu nhìn về phía Sử Dương Minh: "Vết thương của cậu thế nào rồi? Tôi nghe nói cậu bị thương à?"
"Vết thương của em?" Sử Dương Minh nghe vậy thì lập tức khua tay một cách khoa trương, lớn tiếng nói, "Lành từ thuở nào rồi, anh xem đi! Căn bản là không có chút ảnh hưởng nào trong việc sử dụng cả."
"Vậy là tốt rồi." Bùi Ôn yên tâm, "Chỉ là không biết phải báo đáp cậu như thế nào đây, ơn nghĩa lớn như vậy, tôi thật sự không biết đền đáp cậu ra sao cả."
Tiền thuốc men thì bọn họ đã chuyển qua điện thoại cho Sử Dương Minh từ lâu rồi.
Nhưng còn ơn cứu mạng thì vẫn chưa báo đáp đủ, thoạt nhìn trông Sử Dương Minh cũng không phải là kẻ giàu có, thế nên đưa tiền cho hắn sẽ là hành động thực tế nhất —— nhưng Bùi Ôn cũng đâu dư dả gì cho cam.
Hơn nữa, chỉ đưa tiền khơi khơi như thế thì sẽ không đủ để bày tỏ được thành ý.
"Anh chỉ cần quý trọng mạng sống, chăm sóc sức khỏe cho tốt là em đã thấy vui rồi!" Sử Dương Minh cười nói, "Với em mà nói, đó chỉ là mấy chuyện vặt vãnh không cần phải tốn công sức gì cả, anh đừng để tâm làm gì."
Những lời này khiến Bùi Ôn bỗng cảm thấy bất an, cậu trộm nhìn Cố Khải một cái, thấy anh cũng không có biểu hiện bất thường nào, xem ra là không nhìn ra được gì.
Lúc đó, cậu mới cười đáp "Cảm ơn cậu, tôi sẽ cố."
"Chờ đến lúc tôi xuất viện đã, tôi sẽ đến tận nơi để cám ơn cậu sau, tuy rằng cậu làm việc tốt không cần trả công, nhưng tôi cũng không thể làm một kẻ vô ơn được."
"Ha ha, anh cứ khách sáo làm gì!" Được khen, Sử Dương Minh cứ thấy lâng lâng, cười tít cả mắt, "Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, hôm đó đúng là nguy hiểm thật đấy! Hôm đó mưa dầm suốt mấy ngày, nước sông lên cao, bùn lầy cũng nhiều, anh vùng vẫy mạnh quá, em còn bị sặc mấy ngụm nước nữa là."
"Nếu không phải là em mà là một ai đó bơi kém thì không cứu anh nổi đâu!"
Nhắc lại chuyện ngày đó, vẻ mặt của Bùi Ôn bỗng có chút hoảng hốt.
Lúc đó trạng thái của cậu rất hỗn loạn, sau 5 ngày chữa trị trong phòng ICU thì mới tỉnh táo lại được, thế nên cậu không thể nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra.
Có lẽ là đại não đã tự động quên đi những ký ức đau buồn.
Cậu chỉ nhớ mơ hồ rằng bầu trời ngày hôm đó thật xám xịt, tựa như tâm trạng của cậu vậy, nước sông lạnh băng xộc vào khoang mũi, sự khó chịu khi bị ngạt thở kinh khủng vô cùng.
"Bùi Ôn, Bùi Ôn?" Giọng nói đầy dịu dàng lại tràn ngập sự quan tâm của Bùi Ôn vang lên, "Cậu làm sao vậy, có thấy không khỏe chỗ nào không?"
Cố Khải nhận thấy tầm mắt của Bùi Ôn lại bắt đầu không có tiêu cự, cậu trở nên thất thần, cứ như thể không nghe được những gì bọn họ đang nói.
Hai đứa trẻ lúc nãy vẫn còn đang vô cùng sung sức mà nô đùa trên bãi cỏ, không ngừng phát ra những âm thanh cao vút như của cá heo.
Cố Khải thấy Bùi Ôn khẽ nhíu mày, che lại lỗ tai của chính mình.
"Tôi không sao......" Bùi Ôn lắc đầu, khóe môi cậu nhếch lên, để lộ một nụ cười nhợt nhạt, mắt cũng rũ xuống, "Chúng ta trở về đi."
Cố Khải có chút lo lắng, gật đầu: "Được, cậu tự bước đi được chứ?"
"Được."
Lúc về phòng bệnh, Bùi Ôn bước đi còn nhanh hơn so với lúc bình thường.
Sử Dương Minh vẫn còn nói chuyện với Ngư Sương Sương, giọng hắn vừa to lại vừa vang dội, năng lượng tràn trề, cứ như thể không bao giờ biết mệt là gì.
Mà Bùi Ôn lại đứng cách hắn khá xa, cậu nhíu mày, không tham gia vào chủ đề của cuộc trò chuyện, còn có thêm cả chút trầm mặc.
"Sương Sương, cậu đưa Bùi Ôn trở về đi, tớ tâm sự với Dương Minh một chút." Nửa đường, Cố Khải bỗng đưa tay khoác vai Sử Dương Minh.
"Được thôi." Ngư Sương Sương gật đầu, cô đỡ tay Bùi Ôn tay, cười nói, "Về trước nhá."
Bùi Ôn im lặng đi theo cô.
Nhìn hai người rời đi, Sử Dương Minh vẫn chưa hết hưng phấn, hỏi: "Anh muốn nói chuyện gì với em vậy?"
Cố Khải suy tư trong hai giây: "Tâm sự chuyện đời và lý tưởng sống."
Sử Dương Minh: "?"
Cố Khải bỗng phì cười, anh huých bả vai Sử Dương Minh: "Tâm sự chuyện sao chú có thể lớn mà vẫn bình yên vô sự đó."
Sử Dương Minh: "???"
Cái tên này là một tên thần kinh thô, thế nên không nắm bắt được những biến hóa dù là rất nhỏ về mặt cảm xúc của những người bên cạnh.
Ví dụ như, Bùi Ôn đang rất ghét tiếng ồn, bao gồm tiếng thét chói tai của mấy đứa nhỏ, bao gồm cả tiếng nói chuyện thật to.