Lang thang đầu đường, quần áo không đủ mặc, khắp người dơ bẩn. Gương mặt thì lấm lem bùn đất, nhìn nàng chắc cũng chẳng ai tin rằng nàng chính là công chúa tiền triều xinh đẹp và cao quý nhất.
Bị đám ăn mày đánh, phải ngủ ở miếu hoang vùng ngoại ô, chẳng những thế nàng còn phải thường xuyên vật lộn với đám sói đói.
Đã từng có ý định tự vẫn, nhưng nàng không cam tâm. Cảnh tượng phụ hoàng bị loạn đao chém chết, còn mẫu hậu dùng đao tự sát vẫn luôn tái hiện và ám ảnh nàng trong từng giấc mơ. Nàng tận mắt chứng kiến từng huynh đệ tỷ muội bị dùng hình, hành hạ cho đến chết. Đó chính là mối hận vong quốc sâu sắc thôi thúc nàng phải gắng gượng để sống tiếp.
Vào ngày Tĩnh Quốc hầu soán vị đoạt ngôi, vì lén xuất cung nên nàng may mắn thoát nạn, khi trở về chỉ thấy ánh lửa ngập trời, thấy đầu của phụ hoàng và mẫu hậu bị treo trên cửa thành. Đêm hôm đó, nàng chỉ cảm thấy đau đớn và tuyệt vọng tận cùng, nàng ước gì mình cũng chết đi trong trận cung biến đó.
Sau hôm đó, nàng trở thành trọng phạm triều đình, dư đảng của tiền triều.
Nàng phải tiếp tục sống, tìm gặp ‘người kia’, sau đó phục quốc.