Khúc Hát Công Chúa: Cảnh Xưa Liệu Có Còn

Chương 1



1

Ta quỳ ba ngày ba đêm, cầu xin phụ hoàng tra xét vụ án phò mã bị g.i.ế.t h.ạ.i.

Ba ngày sau, ta đợi được một câu nói của Hỉ công công, thái giám hầu hạ bên cạnh phụ hoàng:

“Công chúa điện hạ! Vụ án này đã được điều tra rõ ràng, do phò mã không may gặp phải sơn tặc. Bọn sơn tặc đó đã bỏ trốn. Nha môn Kinh Triệu đang truy bắt tội phạm khắp nơi. Sự việc đã xảy ra, xin công chúa nén bi thương. Bệ hạ bận rộn quốc sự, công chúa nên trở về đi thôi.”

“Không phải sơn tặc! Chàng ấy bị đâm hơn ba mươi nhát dao, rõ ràng là bị sát hại do thù hận!”

“Điện hạ! Bệ hạ nói do sơn tặc.”

Hỉ công công nói với giọng điệu chắc nịch.

Ta như bị hóc xương cá trong cổ họng, nước mắt trộn lẫn nước mưa chảy từ miệng vào trong tim.

Một lúc sau, ta nhẹ giọng nói: “Phụ hoàng nói đúng, do ta quá cố chấp khiến phụ hoàng lo lắng rồi.”

Ta khấu đầu lạy tạ theo hướng Càn Thanh Cung, chậm chạp đứng dậy rời đi.

Về đến phủ công chúa, ta gục ngã xuống đất.

Khi ta tỉnh lại, đã là ba ngày sau.

Đôi mắt Lục Ngạc hoen đỏ nhưng vẫn cười gượng nói: “Hoàng hậu nương nương lo lắng cho công chúa, đặc biệt sai người đưa đến rất nhiều đồ bổ. Điện hạ, ngài nên nén bi thương. Phò mã yêu thương ngài nhất. Dưới hoàng tuyền, nếu phò mã biết ngài vì thương tâm quá độ mà ảnh hưởng sức khỏe thì sẽ không thể yên nghỉ.”

“Ừm!”

Tiếng cồng chiêng vang lên từ bên ngoài, phi thường náo nhiệt.

“Có chuyện gì ở ngoài kia vậy?”

“Không có chuyện gì. Điện hạ không khỏe, hãy nằm nghỉ thêm nhé.”

Ta khoác áo choàng đứng dậy rồi đi về phía cửa.

“Điện hạ, đừng đi!”

Lục Ngạc vội vàng đuổi theo nhưng lại va vấp làm rơi vật dụng.

Nàng là cung nữ hầu hạ bên cạnh ta, kinh nghiệm phong phú, xưa nay luôn điềm tĩnh bỗng hôm nay trở nên hoảng loạn.

Có vẻ như đã xảy ra chuyện lớn.

Ta mở ra cổng lớn của phủ công chúa, nhưng lại bị thị vệ ở ngoài cửa ngăn lại.

“Công chúa điện hạ, hoàng hậu nương nương có lệnh, ngài phải ở trong phủ, không được đi ra ngoài.”

Thì ra ta đã bị cấm túc à?

“Bên ngoài có chuyện gì?”

“Hôm nay là ngày thành thân của Đoan Hoa quận chúa và La công tử.”

Cuối cùng bọn họ cũng thành thân, nhưng tại sao cứ phải chọn ngày hôm nay chứ?

“Long trọng như vậy, ngang bằng với đại hôn của công chúa luôn rồi.”

Ánh mắt thị vệ chợt lóe lên một tia thương cảm và đồng tình. Hắn vội cúi đầu, không nói lời nào.

Lục Ngạc kéo lấy tay áo của ta: “Điện hạ, trở về thôi.”

2

Sau đó, ta được biết đúng là hôn lễ của Đoan Hoa tổ chức theo quy cách nghi lễ của công chúa.

Phủ tể tướng cũng vô cùng phối hợp, trang trí cực kỳ sang trọng. Mẫu hậu cho Đoan Hoa rất nhiều của hồi môn, còn ban tặng cho nàng ta tấm màng xâu chuỗi ngọc trai năm xưa lúc đại hôn của bà.

Hai người bọn họ được ca tụng trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.

Có lẽ họ đã quên rồi. La Thần đã từng là vị hôn phu của ta, còn Đoan Hoa quận chúa trước kia chỉ là nữ nhi của một thái thú.

Không còn phụ mẫu, nàng ta ngậm đắng nuốt cay mới đến được kinh thành, tìm kiếm sự che chở của mẫu hậu.

Mẫu hậu nghe xong những trắc trở của nàng ta, vừa thương tiếc cho sự bất hạnh của muội phu và muội muội ruột thịt của mình, vừa xin phụ hoàng sắc phong Đoan Hoa làm quận chúa. Bà rất yêu thương nàng, như thể làm như vậy mới có thể bù đắp những khổ sở mà nàng ta đã trải qua.

Lúc ấy, ta cũng đau lòng cho biểu muội. Ta nhường nàng quyền chọn trước mọi thứ, từ xiêm y, ăn uống, phòng ngủ cho đến phương tiện đi lại.

Nhưng dần dần, tựa hồ có một số việc không còn như trước đây nữa.

Ta cài cây trâm do biểu muội tặng, nghĩ rằng đó là tỷ muội tình thâm. Nhưng mẫu hậu trách mắng ta không hiểu chuyện, không nên giành giật di vật của dì để lại cho biểu muội.

Ta vội vàng giải thích không phải ta giành lấy, mà do Đoan Hoa tặng cho ta.

Đoan Hoa mím môi, rưng rưng nước mắt, không nói một lời.

Sau đó, Đoan Hoa giải thích với ta rằng do bản thân quá sợ hãi. Nàng ta vừa đến kinh thành, không dám cãi lại người khác, càng không dám bác bỏ lời của hoàng hậu nương nương.

“Mặc dù nương nương là dì của muội, nhưng ngài ấy là mẫu thân của tỷ. Tỷ tỷ và dì là mẹ con, quan hệ thân mật hơn, cho dù tỷ có gạt bỏ lời của dì thì cũng không sao, nhưng nếu muội cãi lại dì, e rằng sẽ bị ghét bỏ. Tỷ tỷ, xin lỗi tỷ, do muội quá sợ hãi. Nếu mẫu thân muội còn sống thì…”

Nàng ta khóc òa lên, như thể đã chịu rất nhiều ấm ức.

“Nam Bình, muội làm gì vậy hả?” Thái tử ca ca tức giận hét lớn, bước nhanh đến rồi vươn tay đẩy ta ra.

Còn đệ đệ Lý Thừa Ân bảo vệ Đoan Hoa ở sau lưng, vừa thấp giọng an ủi: “Tỷ đừng khóc! Đệ dẫn tỷ ra ngoài hoàng cung chơi nhé?” vừa căm phẫn trừng mắt nhìn ta, tựa hồ ta phạm tội ác tày trời.

Ngày ấy, chẳng những ta không nhận được lời xin lỗi mà còn bị khiển trách.

Thái tử ca ca trách ta ích kỷ, lạnh lùng.

Đệ đệ Lý Thừa Ân bảo sẽ không bao giờ quan tâm ta nữa.

Họ xoay quanh Đoan Hoa, muốn cùng nhau xuất cung tìm chỗ vui chơi.

“Yên tâm, chúng ta chỉ dẫn tỷ đi. Nơi ấy là chỗ bí mật của chúng ta, ngay cả hoàng tỷ cũng không biết. Nói cho tỷ biết thì không được khóc nữa nhé.”

Giọng Lý Thừa Ân rất lớn, có vẻ như sợ ta không nghe được.

Ta nén xuống cơn giận, muốn tranh luận, nhưng lại không biết nên nói như thế nào.

Năm ấy, ta mười lăm tuổi.

Lý Nam Bình của tuổi mười lăm ăn nói vụng về, biết rõ là không đúng nhưng lại không thể giải thích chỗ nào không đúng.

3

Ta ra khỏi hoàng cung tìm La Thần, ấm ức kể lại toàn bộ sự việc.

La Thần tức giận, thở phì phò nói sẽ giúp ta hỏi rõ ràng, nhất định bắt Triệu Đoan Hoa xin lỗi ta.

Lòng ta ấm áp vô cùng, vội nói không cần, sau này ta phớt lờ nàng ấy là được.

Ta không muốn xảy ra tranh chấp khiến La Thần bị cuốn vào tình cảnh phiền muộn này, hoặc có lẽ trong tiềm thức, ta không muốn La Thần gặp gỡ Triệu Đoan Hoa.

La Thần khen ngợi ta lương thiện: “Nam Bình, muội quá tốt bụng rồi, cần phải sửa đổi. Nếu không ta sợ sau này muội sẽ bị người khác bắt nạt.”

“Không sao, chỉ cần huynh luôn đối xử tốt với muội, muội sẽ không cảm thấy buồn.”

Lý Nam Bình của tuổi mười lăm thật sự quá thấu hiểu cho người khác, đến nỗi bỏ qua niềm vui nỗi buồn của chính mình.

Lễ sinh thần mười sáu tuổi của ta cùng ngày với lễ cập kê của Triệu Đoan Hoa.

Mẫu hậu kết hợp hai yến hội làm một, cùng nhau tổ chức.

Rõ ràng ta và Triệu Đoan Hoa đều là chủ nhân của bữa tiệc, nhưng mọi người chỉ tập trung xoay quanh nàng ta.

Mẫu hậu tặng nàng ta một bộ trang sức cài tóc giá trị liên thành, thái tử ca ca tặng nàng ta gấm lụa trân quý, Lý Thừa Ân tặng một cây đàn cổ.

Đệ ấy vẻ mặt hưng phấn: “Cây đàn này tên gọi là Cửu Tiêu Hoàn Bội, từng được Tô Thức* sử dụng, tỷ tỷ mau xem thử có thích hay không?”

(*Tô Thức: cư sĩ thời Tống, còn được xưng là Tô Đông Pha.)

Không rõ bắt đầu từ lúc nào mà Lý Thừa Ân gọi thẳng tên húy của ta nhưng lại gọi Triệu Đoan Hoa là tỷ tỷ.

Ngón tay thon dài, trắng nõn của Triệu Đoan Hoa khảy nhẹ dây đàn, trên môi nở nụ cười ngây thơ trong trẻo.

Lúc ấy, ta chợt hiểu ra thế nào là “thiển tần vi tiếu tổng phong lưu, mỹ nhân vi tiếu chuyển tinh mâu”.

(Tạm dịch “Nhíu mày cười khẽ luôn quyến rũ, mỹ nhân cười khẽ mắt lấp lánh”.)

Nàng ta chỉ mới mười bốn tuổi đã bộc lộ ra nét duyên dáng hơn người.

Nàng ta tỏa sáng rực rỡ.

Ta một mình cô đơn buồn bã.

Lòng ta như bị xát muối, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, hờ hững.

Không sao cả, ta còn có La Thần!

Ta nhận được quà mừng của La Thần. Hắn tặng ta một cây trâm bằng ngọc, chất liệu rất tốt, màu xanh ngọc lục bảo.

Ta cài cây trâm lên đầu, vui mừng phấn khởi.

Triệu Đoan Hoa nhìn chằm chằm vào cây trâm của ta, đôi mắt sáng ngời, bộ dạng muốn nói rồi lại thôi.

Trong lòng buồn bực, ta xuất cung tìm La Thần ngay khi yến hội vừa kết thúc nhưng lại không gặp được hắn.

Ta thất vọng tràn trề quay về rồi ngủ thiếp đi.

Nửa đêm ta bị đánh thức bởi tiếng la hét vang vọng từ bên ngoài.

Ta hỏi Lục Ngạc ngoài kia có chuyện gì.

Lục Ngạc tức dậm chân: “Còn không phải do vị kia gây chuyện đó sao, ra ngoài uống rượu với ai đó đến tận bây giờ mới trở về, vừa nôn vừa khóc, ồn ào khiến mọi người không thể nghỉ ngơi. Nàng ta có thể ngủ đến khi mặt trời lên cao ba sào mới thức dậy, nhưng bọn nô tỳ gặp phải chủ tử như vậy thì quá xui xẻo rồi.”

Thì ra là Triệu Đoan Hoa về trễ.

Ta không kiềm được hỏi: “Mẫu hậu không nói gì sao?”

“Hôm nay nàng ta cập kê. Nương nương bảo cứ để nàng ta tận hứng. Nương nương sẽ gánh vác tất cả.”

Tim ta chợt đau nhói.

Không!

Không phải như thế!

Lúc ta mười bốn tuổi, mẫu hậu nói ta đã trưởng thành, không thể phạm sai lầm làm mất mặt hoàng gia.

Hôm nay là sinh thần của ta, mẫu hậu càng dặn dò thêm, sau này phải tuân thủ quy tắc, không được bướng bỉnh đùa nghịch.

Ta rất nhớ La Thần, nhưng cũng không dám đợi hắn đến trời tối. Ta sợ bị lỡ canh giờ giới nghiêm trong cung khiến mẫu hậu không vui.

Nhưng mẫu hậu lại nói với Triệu Đoan Hoa, cho phép nàng tận hứng, mọi việc đã có ngài lo.

Tại sao lại không giống nhau cơ chứ?

Trời trở lạnh rồi đúng không? Ta cảm thấy rất lạnh