*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Bài tập? Hè?” Ô Vũ sửng sốt.
Bạch Dực gãi gãi đầu, “Tổng kết sinh hoạt cuối Hè thôi… tiếng địa phương ở nước ngoài, không quan trọng đâu.” Cuối cùng cô cũng tỉnh ngủ hẳn, cười tươi roi rói với Ô Vũ, “Anh về đúng lúc lắm! Đúng lúc có món này hay… Các bạn gia tinh đi theo anh đã về cả chưa?”
Mắt Ô Vũ nheo lại, lóe lên vẻ lạnh lẽo, “Không cần chuẩn bị cho tụi nó.”
“Tuy món này hay, nhưng không thể ăn nhiều đâu.” Cô đứng dậy, “Chè đậu xanh bỏ giếng, chỉ đủ phần cho anh. Hay là anh muốn uống trà trước? Đợt trước lúc thu hoạch trà trên núi tôi có đi thu hoạch giúp. Nhưng khả năng sao trà của tôi không tốt lắm, sao hơi quá tay…”
(Chè đậu xanh bỏ giếng: Chè đậu xanh làm theo phương thức cổ của người Tô Châu. Do ngày xưa không có tủ lạnh nên họ bỏ chè đậu xanh nguyên vỏ nấu với hoa bách hợp và lá bạc hà xuống giếng cho mát, lúc nào muốn ăn thì lấy ra ăn.)
“Cô tự sao ư?” Ô Vũ hơi ngạc nhiên.
“Học thêm chút bản lĩnh cũng chẳng có gì không tốt. Huống chi trà cũng có thể cho vào thức ăn.” Cô dẫn Ô Vũ đi về phía phòng bếp, thuần thục pha trà trước. Món chè đậu xanh bỏ giếng chủ động xuất hiện trên chiếc bàn nhỏ trong phòng bếp rất đỗi thần kỳ, khiến cô lại phải cảm thán về độ lanh lợi và thần thông quảng đại của các bạn gia tinh.
Ô Vũ không chạm vào chè đậu xanh, bưng chén trà uống một hớp nhỏ. Quả nhiên tay nghề của cô vẫn còn chưa ổn, nhưng được cái trà tươi, nước ngọt, uống rất thích.
Thoáng thấy cô đang thái một thứ củ trắng như tuyết hình tim rất cẩn thận làm nguyên liệu nấu ăn, chàng hơi kinh ngạc, “Đây không phải là mầm trên chóp của cây cau sao?”
“Đúng rồi, đọt cau đấy, còn gọi là củ hủ.” Bạch Dực thái đọt cau xong, lại bắt đầu chặt xương sườn, “Mấy hôm trước gió to mưa lớn, tôi còn tưởng là có bão. Mấy cây cau sát vách núi bị gió thổi ngã… Tôi thấy thím Vương khóc khổ quá, nên mua mấy cây đấy về…”
“Cây cau đã đổ rồi, mua về có làm được gì?” Chàng hơi bực bội.
Chỗ này không dễ trồng cau, nhưng phong tục cưới gả nơi đây yêu cầu phải ép cau lấy may trong đám. Ngôi làng trên núi này có trồng mấy cây cau, đều là tài sản riêng quý giá, có mấy người chủ cây chỉ nhờ vào cau đấy để cưới vợ gả chồng cho con.
Cô ngốc này nhất định lại tiêu tiền linh tinh rồi. Tiêu cũng chẳng sao, có điều ở ngôi làng trên núi biệt lập này, chẳng ai đối tốt với cô cả.
“Đọt cau ngon mà, thân cau còn có thể dùng để trồng mộc nhĩ nữa, nhiều tác dụng chứ.” Cô vội nói, “Thứ này hiếm lắm, bình thường đâu được ăn. Cũng không thể vì sướng miệng mình mà làm hại kế sinh nhai của người ta được… Đây là món muốn cũng không có đấy.”
Chàng còn định làu bàu vài câu, nhưng thấy cô đầy vẻ cầu khẩn, nên cũng thôi. “… Thôi, cứ để ta nuôi cô vậy. Đần gì mà đần gớm…”
Bạch Dực suýt thì chặt vẹo, cô khựng lại một chút. Cứ bắt Ô Vũ nuôi mình mãi thật ra không ổn lắm. Cô cảm thấy mình cũng có thể tự lập, cũng không biết nên từ chối việc Ô Vũ “nuôi” mình thế nào. Trước kia cha mẹ bạn trai đều chiều chuộng cô, nhưng không làm cô mắc bệnh công chúa, mà lại khiến cô trở nên hiền hòa ngoan ngoãn sợ tổn thương người khác.
Trước kia nếu cô tỏ ý chối từ, mặt Ô Vũ sẽ lạnh đi ngay, cực kỳ không vui.
Quay đầu lại nhìn Ô Vũ đang ăn chè đậu xanh với vẻ mặt thỏa mãn, cô không muốn làm hỏng tâm trạng vui vẻ của chàng.
Món canh xương sườn hầm đọt cau kia làm Ô Vũ cực kỳ ngỡ ngàng. Chan chát rồi ngọt bùi, đọt cau trắng như tan ra, từng miếng ngon lành hết chỗ chê. Cuối cùng chàng cũng hiểu tại sao Bạch Dực lại đánh giá nó cao như thế.
“Tại sao chỉ có một bát bé thế này?” Chàng bắt đầu rầu rĩ.
“Đọt cau có tính hàn, không thể ăn nhiều. Để lâu lại không được… Ăn hết một lần là tốt nhất. Dù gì ban đầu tôi nấu cũng định chia cho dân làng ăn mà… Anh cũng ăn sườn đi, đọt cau hầm với xương sườn ngon lắm đấy, anh ăn thử xem sao.” Cứ đến khoản nấu nướng là Bạch Dực cực kỳ nhiệt tình và tự tin.
Ăn hết canh, khẩu vị được kích thích tột đỉnh. Bạch Dực đặc biệt làm món mướp đắng ngâm giấm trộn đậu phụ và trứng chiên Hương Xuân cho Ô Vũ ăn. Đây là món riêng của chàng, các bạn gia tinh không được nếm. Bữa ăn này khiến mặt mày chàng hớn hở, nỗi mỏi mệt mấy tháng hóa thành hư không.
(Hương Xuân: một loại cây mọc nhiều ở Trung Quốc, có mùi rất nồng, giống tỏi và lưu huỳnh. Hương Xuân có thể làm nguyên liệu nấu hay gia vị nhưng do chứa nhiều nitrat và nitrit nên không thể ăn với số lượng lớn. Trước khi ăn, cần chần sơ qua nước sôi, để giảm nguy cơ ngộ độc và ung thư.)
Ăn cơm xong, tâm trạng chàng tươi tỉnh hẳn, chàng mở món “Thổ sản” mà mình mang về ra: Một cái nanh trắng to bằng cánh tay.
“Ngà voi đâu ra đây?” Bạch Dực kinh ngạc cảm thán, sờ vào thấy lạnh băng.
“Nanh rắn.” Ô Vũ sửa lời của cô cho đúng, “Đây là cái bé nhất, không có tác dụng gì, mang về cho cô chơi.”
Bé nhất? Vậy thì cái to phải to thế nào?!
“…Rắn á?” Bạch Dực uốn lượn tay.
Ô Vũ gật gật đầu, “Bụng rắn dài cỡ bốn trượng.”
Bốn trượng là bao nhiêu nhỉ…? Một trượng là khoảng 250cm, bốn trượng là… Mười mét… nhỉ? Ha ha ha, trượng ở chỗ này của họ chắc không dài đến mức đấy đâu…
“Chắc dài bằng sáu lần cô?” Ô Vũ nhìn chiều cao của cô, “Đuổi giết mấy tháng mới bắt được.”
Chiếc nanh rắn cô cầm trên tay dường như không còn lạnh như băng nữa mà hơi nóng lên.
… Yêu quái rồi!!
“Các anh… Các anh không phải là sát thủ sao?” Bạch Dực yếu ớt hỏi, “Sao lại phụ trách cả việc giết yêu quái… Ý tôi là giết rắn…” Còn là một con rắn lớn cực lớn nữa chứ?!
“Bảo là yêu quái cũng không sai, nó mọc cả sừng thịt rồi.” Ô Vũ nói rất thản nhiên, “Sát thủ đâu phải chỉ phụ trách giết người. Giết những giống quái thai hoang dã và yêu quái này cũng là nghề của bọn ta. Tiếc rằng con này còn bé quá, chưa tạo được nội đan.”
… Cô cứ tưởng mình vượt thời không tới thời cổ đại bình thường, nào ngờ ở đây còn có giống quái thai hoang dã và yêu quái.
“Có giết thần tiên không?” Giọng cô càng yếu ớt hơn.
“Nghe nói ở thời Chiến quốc, phải tốn sức của cả tộc nhà ta mới giết được một vị thần tiên sa ngã.” Ô Vũ lắc đầu, “Không có lời, khó giết lắm. Yêu quái dễ hơn một chút, nhưng cũng hiếm có khó tìm, mấy trăm năm mới được ủy thác một lần. Mấy thứ kì lạ quái thai thì nhiều hơn…”
Chàng bình thản liếc mắt nhìn nanh rắn, “Thứ này vẫn còn bé, một mình ta là giải quyết được.”
“Ta treo lên giúp cô nhé.” Ô Vũ nghiêng đầu suy nghĩ một lát, “Rắn kiến côn trùng bình thường sẽ không dám vào nữa. Tiếc là phải hiến chỗ còn lại đi hết… không thì xin xẻo một miếng thịt rắn mang về. Ăn vào tuy không thể chống được trăm độc, nhưng những thứ độc dưới mức thạch tín đều không nhằm nhò gì nữa.”
Bạch Dực cười gượng mấy tiếng yếu ớt hơn, cảm thấy đầu mình hơi choáng váng.