*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mùa Đông chưa hết, Ô Vũ đã đi.
Bạch Dực đã khỏi cảm từ lâu, cô chiếm trọn phòng bếp mới không rời. Trong mùa Đông lạnh lẽo không có rau dưa, cô đã nuôi khẩu vị của Ô Vũ thành rất khảnh ăn. Hai vại đậu khô và rau khô mà cô làm từ mùa Hè và mùa Thu đã hoàn toàn phát huy công dụng, ngày nào không được ăn trứng với rau, Ô Vũ sẽ nhắc đi nhắc lại, chàng ta cũng đã quen với món trà Bạch Dực hãm bằng đủ loại lá cỏ hình thù kì quái.
Lúc phải đi, chàng ta mang theo nửa túi củ cải khô, và hai vại lá bạc hà.
Lần này chàng đi một chặp 2 mùa. Lúc quay lại đã là đầu Thu.
Không biết Bạch Dực có còn nhớ “Anh nhà” này nữa hay không, Ô Vũ nghĩ thầm.
Hồi mùa Đông ấy, mấy tên lưu manh tâm địa bất lương vụng trộm vào nhà. Hội gia tinh không tống cổ chúng đi, nhưng Ô Vũ đã bâng quơ đánh mặt chúng thành đủ màu trái cây. Nhưng nể tình Bạch Dực còn phải sống tiếp ở nơi này, chàng mới không chặt đứt tay chân chúng.
Nhưng đám đàn bà con gái nhà những kẻ lưu manh này lại mang lòng ghen ghét tới nhà cô la lối om sòm, trưởng làng tới khuyên giải, một đống dân làng mùa Đông nông nhàn rảnh rỗi đến hóng hớt.
Ai nấy đều nhìn Ô Vũ bình thản ung dung, mặt mày vô cảm. Bạch Dực há miệng, mặt đỏ ửng, không nghĩ ra cách gì để giải thích…
Nhưng ngẫm đến chuyện thời này có tục phạt bỏ rọ heo, cô đành hi sinh bạn bè để cứu mình vậy.
“Đây, đây là…” Cô căng da đầu nói, “Đây là “Anh nhà” tôi. Đi làm ăn bên ngoài, vừa mới về nhà.”
“Anh nhà” là tiếng địa phương ở đây, có nghĩa từa tựa như từ “Tướng công” và “Phu quân”.
Ô Vũ nheo mắt lại, Bạch Dực chỉ có thể cười khổ. Chàng lại chẳng nói gì, gật gật đầu, xuống khuỷu tay đánh sập cái bàn trúc, vẻ mặt bình tĩnh, “Xin nhờ các vị hương thân đỡ đần nhà tôi.”
Lần ấy đương nhiên nhẹ nhàng qua ải, cũng chẳng ai dám tới bắt nạt nữa.
Xong việc, Bạch Dực cảm thấy vô cùng bất an, cô nơm nớp lo sợ nói, cô sợ bị bỏ rọ heo. Ô Vũ còn chẳng thèm hếch mi mắt, “Tới bữa rồi. Không phải cô muốn hầm gà với rau sao?”
Nghĩ đến vẻ hoang mang và ngốc nghếch của cô, gương mặt luôn bình tĩnh từ trước đến giờ của chàng cũng phảng phất nụ cười.
Đúng là không phải ngốc vừa đâu mà.
Tới nhà trúc, chàng đẩy cửa vào thì lại đối mặt với một thiếu nữ đang độ xuân xanh. Chàng khẽ nhíu mày, thiếu nữ còn to gan nhìn mặt chàng mấy lần.
“Bạch Dực.” Chàng gọi.
Bạch Dực ở trên lầu hai, phải kéo mấy lần mới kéo được mành ra. Cô thò đầu xuống nhìn, “Ô Vũ! Anh đã về rồi sao? Tôi đang cất quần áo mùa Hè, anh chờ tôi một chút… Đại Nữu ơi, ra sân sau thu chăn đơn hộ mẹ em đi…”
Đại Nữu lên tiếng, đi ra ngoài.
(Nữu: Có nghĩa là đứa con gái, Đại Nữu, Nhị Nữu, v.v. là tên quê, nghĩa là Cái Gái, hay Cô Cả, Cô Hai.)
Sau khi tụt xuống từ thang trúc, Bạch Dực cười hì hì, “Anh xong việc rồi à? Tôi có một ít hạt muồng đây, để pha trà ngon lắm… Anh có muốn nếm thử không?”
(Hạt muồng: một vị thuốc quý được sử dụng để làm mát gan, giáng hỏa, sáng mắt và thanh nhiệt, thông tiện,…)
“Rót đi.” Chàng đi theo sau Bạch Dực, dọc theo hành lang gấp khúc của nhà trúc đến phòng bếp. Cô cời lửa nhóm bếp nấu nước, rồi vội vàng rửa và lặt rau xanh, “Còn một khúc củ sen nữa… Tối nay ăn canh sườn củ sen nhé, được không? Tiện tôi mới hầm nước canh…”
Chàng dựa cửa nhìn cô bận rộn, nhận món trà hạt muồng cô đã pha xong, “Không phải cô bảo làm gì cũng phải tự thân vận động sao? Sao cô lại mướn người?”
Bạch Dực đang cúi đầu thái rau nhẹ nhàng đáp lời, “Chị dâu Vương góa bụa đáng thương, hai đứa con một trai một gái đều còn nhỏ. Đầu Xuân ba phụ nữ trong nhà họ đều đổ bệnh, bán cả ruộng rồi, về sau sống làm sao được?” Cô gãi gãi đầu, “Ờ ừm, tôi tiêu chút tiền của anh để thuê họ… Nhưng có họ đỡ đần, gà rồi dê đều đẻ con non. Tháng sau họp chợ là có thể bù tiền rồi…”
Ô Vũ uống trà, hờ hững ngắt lời cô, “Đó là tiền cơm. Chỉ cần ta có cơm ăn, thì không quan tâm cô dùng làm gì. Ta đã nói từ lâu rồi, cô không hợp với nghề nông.”
Bạch Dực không phục, “Tốt xấu gì tôi vẫn quản lý được vườn rau mà!”
“Mảnh vườn kia rộng chưa tới mấy chục bước, còn không biết xấu hổ mà khoe khoang.” Ô Vũ lắc lắc đầu, “Cô nhờ người ta chăm cả vườn rau đi vẫn hơn… Thảo nào quả dưa này teo tóp như tăm xỉa răng.”
“Anh cầm đậu đũa mà!”
“Đừng thái thịt khô, ta không thích ăn. Cô chiên trứng với rau đi, thèm ăn hai mùa rồi.”
“Anh còn gọi món cơ đấy! Muốn ăn thì tự thái củ cải khô đi, tôi còn bận nhóm lửa.”
Ô Vũ vào giúp rất đỗi tự nhiên. Tuy rằng lâu rồi không gặp, nhưng chàng lại không cảm thấy xa lạ chút nào. Có lẽ là vì Bạch Dực tùy tiện và ngốc nghếch như vậy, nên chàng mới có thể quay về nghỉ chân hết lần này đến lần khác chăng?
Chị dâu Vương vừa mở cửa phòng bếp thì thấy bên trong đang bận rộn hăng say. Chị ta hơi sửng sốt, câu nệ khom lưng, “Ông chủ, ông về rồi ạ?” Đoạn, chị ta phát lên đầu thằng con Hổ Nhi nhà mình, ép đầu nó xuống hành lễ. Đại Nữu theo đằng sau cũng nhún người chào, cắn môi cười nhẹ.
Ô Vũ thờ ơ liếc họ một cái, gật gật đầu, “Nhà nó à, cho chị dâu thịt khô mang về đi. Dù sao nàng cũng không thích ăn thịt mỡ.”
Bạch Dực còn đang suy nghĩ xem “Nhà nó” là ai thì đã bị Ô Vũ phát vào đầu, “Ngớ ra làm gì?”
Lúc này cô mới ngộ ra, vội vàng lấy lá sen bao thịt khô đưa cho chị ta. Chị dâu Vương chối mấy lần mà không được, bèn nhận lấy với gương mặt đỏ ửng. Hổ Nhi cướp ngay ôm vào lòng, cảm ơn liên mồm, vui tươi hơn hớn. Chị dâu Vương tức quá lại đập cho nó mấy cái.
“Thật sự là…” Chị dâu Vương ngượng ngùng, “Bà chủ đã cho nhà tôi thịt khô rồi, sao lại lấy nữa…”
“Ta không ở nhà, nhà ta lại không hiểu chuyện, chị dâu Vương nhọc lòng rồi.” Ô Vũ vẫn nói thờ ơ, “Giờ không còn sớm nữa, từ đây về làng phải mất một đoạn đường. Chập choạng đi đường lại khó, ta không giữ chị lại dùng bữa nữa.”
Chị dâu Vương vô cùng biết ơn rời đi, Hổ Nhi vừa cất bước là chạy như điên. Chỉ có cô bé Đại Nữu là lưu luyến từng bước.
“Đừng để người khác vào nhà trúc của chúng ta.” Ô Vũ quay đầu lại nói.
“Tôi cũng nói không cần, nhưng khuyên sống khuyên chết mà chị dâu Vương vẫn không để tôi động vào việc gì.” Bạch Dực đang xào rau, không hề ngẩng đầu lên, “Tôi chỉ có thể nghịch đất ngoài vườn rau, suýt thì bị cướp cả việc trong vườn… Chị dâu Vương cứ khách khí quá đấy…”
“Ý ta không phải là chị dâu Vương.” Ô Vũ tức giận lườm cô, “Đần lắm!”
“Hả?” Bạch Dực đực mặt ra.
“Cô muốn thì tùy, đừng liên luỵ tới ta là được.” Ô Vũ đảo mắt khinh khi nhìn cô.