Khúc Thâm Cung - Chẩm Lưu

Chương 3



Không có gì đáng ngạc nhiên khi tất cả họ có thể gả vào Hoàng gia.

 

Tuy rằng Trung Tín Hầu cũng thuộc lớp quyền quý, nhưng chỉ được xem là hạng hai.

 

Dưới tầm mắt.

 

Ta và đích tỷ đứng trong góc nhỏ, cả người bọn ta bị giàn hoa Tử đằng che khuất. Ở vị trí này, Thái hậu không nhìn thấy, lát nữa Hoàng đế tới ngồi trên ghế chủ toạ càng không thể nhìn thấy.

 

Đích tỷ có phần lo lắng.

 

"Không được, cứ mãi thế này chẳng phải phí công à.”

 

"Ta phải nghĩ cách thôi."

 

Nàng ta không ngừng vò thiệp mời yến tiệc mùa xuân trong tay, nhíu mày thật chặt, không cam lòng đứng sau người khác.

 

Một số tiểu thư quyền quý kết bạn, muốn đi chỉnh trang nhan sắc, dặm lại son phấn.

 

"Con vẹt của Thái hậu nương nương biết tụng kinh đấy, quả là mới lạ."

 

"Đợi vào cung, sẽ được thấy không ít thứ hay ho đâu."

 

"Ta thấy, Thái hậu rất thích Đông tỷ tỷ!"

 

Các nàng xì xào bàn tán, tiếng cười xuyên qua những giàn hoa Tử đằng tươi tốt.

 

Đích tỷ nghe vậy thì khẽ cử động, buông thiệp mời yến tiệc mùa xuân ra, ánh mắt đảo quanh, hiển nhiên đã nghĩ ra được kế hay.

 

“Linh Tê, chúng ta cũng đi xem con vẹt kia đi.”

 

Ta không khỏi rùng mình khi nàng ta nắm lấy tay ta.



 

Cảnh tượng kiếp trước sắp lặp lại lần nữa.

 

4.

Đi đến Trúc Uyển.

 

Trúc xanh rậm rạp, tối tăm tĩnh lặng.

 

Đích tỷ đột ngột dừng bước hệt như kiếp trước, ôm bụng nói muốn đi vệ sinh, bảo ta đợi nàng ta ở đây.

 

Ta ngoan ngoãn gật đầu.

 

“Tỷ tỷ mau đi đi, ta không đi lung tung đâu.”

 

Nàng ta yên tâm rời đi.

 

Đợi khi bóng dáng của nàng ta vừa khuất, ta lập tức đạp lên tảng đá lớn cạnh đình, thành thạo trèo lên tường, lưu loát nhảy xuống, thành công trốn thoát khỏi Trúc Uyển.

 

Trúc Uyển chỉ có một cổng duy nhất.

 

Lúc đích tỷ rời đi đã thuận tay khoá lại, nàng ta muốn nhốt ta ở đây, đóng vai một kẻ tàn ác trong vở kịch thả vẹt bay mất.

 

Nhưng nàng ta đã quên.

 

Ta là một đứa con hoang lớn lên ở vùng nông thôn, năm tuổi đã trèo cây, sáu tuổi nhận biết thảo dược, bảy tuổi học bơi, tám tuổi đến Hầu phủ, cũng vì trèo cây lung tung mà bị Hầu phu nhân phạt roi.

 

Leo qua bức tường trong viện, ta tìm thấy con vẹt sớm hơn đích tỷ mười lăm phút.

 

Hai tiểu cung nữ bị đau bụng.

 



Ngồi xổm trong nhà xí không ngừng than chao ôi.

 

Vốn không có thời gian để ý người đến.

 

Ta cất cao giọng và bắt chước tiếng mèo kêu "Meo…meo…meo…", con vẹt trong lồng bỗng chốc cảnh giác, đôi mắt nhỏ bằng hạt đậu nành lớn đảo quanh.

 

Ta sốt ruột, gõ cửa nhà xí.

 

"Hai vị tỷ tỷ, có một con mèo hoang xuất hiện làm con vẹt giật mình, các tỷ mau đến xem nó bị sao này!"

 

Vẻ mặt hai tiểu cung nữ tỏ ra lo lắng, nhưng cả hai đều đau bụng không đi nổi, đành nói:

 

"Vị tiểu thư này, phiền ngài đi tìm Kim Cô cô tới đây.”

 

“Bà ấy chuyên chăm sóc Đàn Tâm, thường ngày hai nô tỳ chỉ phụ giúp, không biết trấn an nó thế nào.”

 

Ta nhận lấy lệnh bài treo bên hông của họ.

 

Dọc theo mái hiên hành lang, đi về phía trước khoảng trăm bước, liền tìm được Kim Cô cô.

 

Ta bấm đốt ngón tay đếm thời gian, chắc hẳn đích tỷ sắp đến, ta lập tức tăng tốc bước chân, vội vã kéo Kim Cô cô nhanh chóng đến đó.

 

Con vẹt tên là Đàn Tâm, không phải thứ có giá trị, nhưng nó biết đọc kinh Phật và là báu vật trong lòng Thái hậu.

 

Sức khoẻ của Thái hậu vốn yếu kém, mỗi đêm phải nghe Đàn Tâm tụng kinh mới có thể ngủ yên.

 

Kim Cô cô không dám khinh nhờn, ngược lại còn khen ta biết điều.

 

Khi bọn ta chạy đến nơi, đích tỷ đang kiễng chân, rút then cửa trên chiếc lồng vàng.

 

Trên khuôn mặt nàng ta xuất hiện một nụ cười đắc ý.