Khúc Trăng Hoạ Nguyệt

Chương 1



Kiến Vương! Anh lại vẽ cô ấy nữa sao!?

Tĩnh Nguyệt cầm trên tay bức tranh của một người con gái đem đến trước mặt Kiến Vương. Cô giơ cao sau đó buông tay, khung tranh cũng vì tác động của cô mà vỡ thành từng mảnh.

Kiến Vương thấy cô lúc nào cũng làm phiền mình, gương mặt khó chịu nói lớn:

- Tĩnh Nguyệt! Cô làm loạn đủ chưa!? Tôi vẽ ai cũng là chuyện của tôi. Cô không có tư cách nhắc đến cô ấy!

Cô thấy anh đã nhiều năm rồi nhưng trong lòng vẫn không quên đi bóng hình cũ. Tĩnh Nguyệt không chịu được nữa liền đi đến phía những bức tranh treo tường lấy tay xé hết.

Anh thấy cô làm loạn như vậy, tâm trạng lúc này đã tức giận. Đi đến bóp chặt tay Tĩnh Nguyệt để ngăn lại việc cô làm. Do anh dùng lực mạnh nên siết chặt làm tay cô hiện lên vết hằn. Cũng vì đau mà đôi mày nhíu nhẹ.

- Cô phải quậy phá bao nhiêu lần nữa thì mới chịu ngoan ngoãn đây? Trước giờ tôi đã nói với cô rằng tôi không yêu cô! Là do cô ảo tưởng, ngu si mà yêu một người như tôi thì bản thân phải tự mình chuốc lấy!

Dứt lời Sử Kiến Vương xoay lưng bước ra khỏi phòng bỏ lại Chu Tĩnh Nguyệt. Cô nhìn về phía những bức tranh đã bị bản thân xé nát mà không ngừng khóc...

...----------------...

Từ rất lâu về trước Tĩnh Nguyệt đã yêu thầm Kiến Vương. Nhưng lúc đó cô rất nhút nhát, không đủ can đảm để thổ lộ tình cảm với anh. Đến khi biết anh có người mình yêu, người đó không ai khác chính là Liễu Tố Kỳ. Trái tim của cô lúc ấy khẽ nhói lên, tâm trạng cũng vì thế mà buồn bã mấy ngày liền.

Lúc bản thân nghĩ sẽ không yêu nữa thì cũng là lúc anh chia tay với mối tình đầu. Mọi bóng tối mà cô đối mặt, cũng chỉ có anh dám đưa tay để giúp cô bước ra ánh sáng.

Tĩnh Nguyệt cũng vì cái nắm tay của Kiến Vương mà lấy hết can đảm thổ lộ tình cảm của mình. Những năm thanh xuân của cô đều viết thư tỏ tình anh. Nhưng cuối cùng đều bị Kiến Vương lạnh lùng từ chối.

Chu Tĩnh Nguyệt bị từ chối cũng không nản lòng, mỗi ngày cô đều nỗ lực để có thể xứng với anh. Đến khi học xong đại học, Tĩnh Nguyệt cũng có thể dành cả thanh xuân của mình để học cách yêu Kiến Vương.



Cứ nghĩ mưa dầm thấm lâu, dù trái tim anh có băng giá cách mấy thì một lúc nào đó cũng sẽ được cô sưởi ấm. Không ngờ đến... cô mất nhiều năm để theo đuổi một người, cuối cùng bản thân cũng mất đi nụ cười... Tình cảm không được đáp lại, trái tim cũng từ đó mà xuất hiện thêm nhiều vết xước.

...----------------...

Chu Tĩnh Nguyệt gạt đi nước mắt của mình, cô bước đến dọn dẹp những mảnh vỡ của bức tranh. Vô tình lại bị những mảnh thủy tinh ấy cứa vào tay làm cho chảy máu.

Tĩnh Nguyệt tự nở nụ cười chế giễu. Một tay vì bị anh siết chặt lúc nãy mà hằn đỏ, một tay lại vì những mảnh thủy tinh cứa vào mà chảy máu. Anh đã ghét cô, mọi thứ xung quanh cũng như anh mà tìm mọi cách để làm cho cô tổn thương.

Sau khi dọn dẹp những mảnh vỡ trên sàn, cô cũng cầm những bức tranh đem dán lại. Đến khi bức tranh quay trở về giống lúc đầu, Tĩnh Nguyệt giúp anh treo lên tường. Cuối cùng cô bước ra khỏi phòng tìm hộp sơ cứu để xử lí vết thương.

...----------------...

Lúc này căn biệt thự cũng chỉ có mình cô, Kiến Vương có thể đã đi uống rượu. Hoặc là đi đến nơi ở của Tố Kỳ...

Sống chung với anh đã ba năm, nhưng cô không bao giờ kêu anh cho mình một danh phận. Cũng không ngăn cản anh đi tìm cô ấy. Vì cô biết mình cũng chỉ là người đến sau, đã đến sau thì làm sao có tư cách cầu xin người khác yêu mình.

Sử Kiến Vương và Liễu Tố Kỳ sau khi chia tay, cô ấy chuyển sang thành phố khác sinh sống. Có những đêm anh vì nhớ cô ấy mà không ngại thời gian mà chạy từ thành phố này sang thành phố khác chỉ để gặp Tố Kỳ.

Trước giờ sống ở đây ba năm, nhưng những ngày Kiến Vương ở nhà với cô cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ba năm này xem như cô cũng chỉ ở một mình. Tĩnh Nguyệt thầm thán phục bản thân vì khi còn nhỏ cô không thích sống đơn độc. Không biết từ lúc nào cô lại thấy thế này cũng tốt...

Ở chung với Kiến Vương ba năm, mọi người thân xung quanh đều khuyên cô hãy từ bỏ đoạn tình cảm không có kết cục này. Nhưng đối với Tĩnh Nguyệt, cô vẫn luôn cứng đầu và cố chấp như vậy. Mặc kệ lời nói của người khác mà tiếp tục day dưa với anh...

Dần dần, cảm xúc của cô không còn sâu đậm như lúc đầu... Chính cô cũng không biết sẽ gắng gượng được đến lúc nào. Tĩnh Nguyệt chỉ biết, bây giờ vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp để rời đi.

Cô cũng đã từng nghĩ đến ngày sẽ rời khỏi nơi đau khổ này, nhưng vẫn cố chấp hi vọng lần cuối cùng. Tuy biết cho dù có hi vọng bao nhiêu lần thì trái tim anh vẫn không thuộc về mình. Nhưng đã là tình yêu thì phải luôn cố chấp, cho dù chỉ là một phần trăm nhỏ nhoi cô cũng phải thử.