Kiến Vương như không tin vào mắt mình. Trong đầu luôn nghĩ đó không phải là Tố Kỳ nhưng đến khi người con gái đó xoay mặt lại, mọi thứ mà anh nghĩ cũng từ khắc này mà trở nên vô nghĩa...
Lúc anh chỉ mới kéo cửa kính xe, định sẽ đem tâm trạng buồn bã này trở về thì lại nghe được giọng nói ngọt ngào từ phía bên ngoài khẽ cất lên:
- Chồng à... Tối nay em sẽ ăn cắp nửa bức tranh của Kiến Vương.
- Cô nên nhanh một chút. Khi đấu giá được bức tranh, tiền chúng ta sẽ chia đôi.
Sau đó cô ta cũng khoác tay người đàn ông bên cạnh rồi rời khỏi chỗ đó.
Sử Kiến Vương khi nghe được giọng nói ngọt ngào nhưng đầy tâm cơ được phát ra từ miệng của cô gái mà anh luôn xem là người trong lòng. Cảm xúc lúc này đã trở nên phức tạp, sắc mặt cũng vì thế mà trở nên lạnh lùng...
Người mà anh ngỡ như là bạch nguyệt quang trong lòng, là người luôn dịu dàng, ngọt ngào. Vậy mà lúc này anh lại được tận mắt chứng kiến Tố Kỳ có một bộ mặt hoàn toàn khác.
Cũng là lần đầu Kiến Vương thấy được sự tâm cơ của cô ta. Gương mặt xinh đẹp luôn cười nói thường ngày cũng chỉ là giả dối để qua mắt anh. Sử Kiến Vương nay đã được chứng kiến tất cả...
Tâm trạng đem theo sự không vui mà lái xe đến gặp Tôn Bách Điền. Dù gì chuyện trong lòng của anh cũng chỉ có người bạn thân là hiểu rõ nhất...
...----------------...
- Bác sĩ Tôn, có người muốn gặp anh.
Lời của y tá vừa dứt thì anh chàng đã thấy một người đàn ông bước vào, kéo ghế ngồi trước mặt Bách Điền.
- Nay cậu không ở nhà cùng cô tình nhân bé nhỏ mà có thời gian qua đây kiếm tôi sao?
...
- Cậu đừng nhiều lời. Tôi qua đây là có chuyện muốn nhờ cậu.
Anh chàng thấy đối phương nghiêm túc như vậy cũng không dám trêu chọc nữa. Chỉ nhìn người ngồi trước mặt rồi chỉnh lại giọng điệu.
- Thật vinh dự khi được Sử thiếu ghé thăm...! Thế nào? Cậu nhờ gì?
- Tôi muốn nhờ cậu điều tra giúp tôi về Tố Kỳ trong một tháng qua.
Lúc này Kiến Vương mới ôn tồn nói với anh chàng. Bách Điền vừa nghe tên đó, gương mặt đã vội thắc mắc.
- Sao vậy? Sắp tan vỡ rồi!?
Chỉ với một câu hỏi nhỏ của Tôn Bách Điền mà anh chàng đã nhận lại được ánh mắt sắc lạnh của Kiến Vương. Bản thân cũng rất an phận mà không hỏi nữa.
Sử Kiến Vương thấy người bạn thân của mình không còn thắc mắc, đôi môi mỏng mới cất lên giọng nói trầm khàn:
- Cậu chỉ cần điều tra giúp tôi thôi, còn những chuyện khác không cần phải biết nhiều.
Anh vừa nói dứt câu cũng đứng lên, xoay lưng bước ra ngoài. Lúc đến cũng lạnh lùng, lúc đi cũng không hề ấm áp...
Tôn Bách Điền nãy giờ không hiểu gì, chỉ có thể nghe theo lời của Kiến Vương mà điều tra giúp.
Không dám trách tính cách thất thường của đối phương, chỉ trách là do trước đây bản thân lại lựa chọn chơi thân với người như thế này...
"Cậu thì hay rồi! Ở cạnh bạch nguyệt quang thì ôn nhu, ấm áp. Xoay lưng lại nói chuyện với người anh em thân thiết như tôi, mặt như tản băng lúc nào cũng lạnh lùng. Nếu biết được tương lai thế này thì trước đây tôi đã không kết thân với cậu..."
Tuy trong lòng anh chàng đang thầm than vãn nhưng vẫn không quên nhiệm vụ được giao là phải giúp đỡ "con người sống hai mặt kia".
...----------------...
Kiến Vương liền mang một tâm trạng không vui mà trở về nhà. Đến bây giờ vẫn không tin được người mà bản thân nhìn thấy lúc nãy lại là người mình yêu sâu đậm...
Trước đây anh luôn nghĩ người tâm cơ là Tĩnh Nguyệt, còn người trong lòng mới là người đáng thương. Nhưng bây giờ thời thế đã khác... Người được xem là tốt đẹp, chỉ sau một khắc lại trở nên thâm hiểm.
Trong lòng thầm tự hỏi có phải do anh hắt hủi người đối xử tốt với mình nên bây giờ mới bị ông trời trừng phạt không...?
Sử Kiến Vương không muốn nghĩ nữa mà bước trở về phòng. Hơn một tháng này không có cô, căn biệt thự dường như có chút u tối, mọi ngóc ngách mà anh đi qua đều mang lại sự cô đơn, trống trải...
Trước đây chỉ cần Kiến Vương trở về, cô sẽ luôn nở nụ cười rồi nhẹ nhàng thốt lên lời nói ngọt ngào:
"A Vương... Anh về rồi, chúng ta ăn cơm thôi."
Nhưng ba năm rồi, anh đều vì Liễu Tố Kỳ mà rất ít khi về nhà. Đến khi nhìn lại thì mọi thứ xung quanh, người mà luôn đối xử tốt với mình cũng từ lâu mà tan biến...
Chu Tĩnh Nguyệt rời đi nhưng mọi thứ liên quan đến cô vẫn còn ở đó. Dường như cô muốn để lại cho anh, muốn khắc sâu vào tâm trí của người đàn ông này. Muốn cho họ biết được cô đã từng yêu nhiều như thế nào.
Bất giác Sử Kiến Vương lại đi đến trước cửa phòng Tĩnh Nguyệt. Ba năm, đây là lần đầu tiên anh lại vô thức đi đến phòng của cô. Người mà anh lúc nào cũng luôn hờ hững và cảm thấy phiền phức...
...----------------...
Cánh cửa phòng cứ như thế mà được Kiến Vương mở nhẹ. Bước vào trong, ánh mắt chỉ nhìn xung quanh như đang cố tìm kiếm một bóng hình... Một bóng hình đã từng rất cô đơn.
Bất chợt Kiến Vương lại va phải nửa bức tranh kia. Nửa bức tranh dù bằng bất cứ giá nào Tĩnh Nguyệt vẫn muốn đem theo bên mình. Vậy mà đến khi buông xuôi tất cả, cô cũng không còn lưu luyến gì mà để lại cho anh.
Trước đây Sử Kiến Vương muốn cô trả lại nửa bức tranh này, lúc đó cô nhất quyết không trả. Đến khi buông tay rồi rời đi vậy mà cô không nỡ đem theo...
Cuối cùng sống chung ba năm cũng chỉ có mỗi Tĩnh Nguyệt là tốt với Kiến Vương. Luôn quan tâm và để ý từng hành động, lời nói của người đàn ông này. Nhưng cũng vì như thế mà người cô yêu lại không biết trân trọng cô.
Anh nhìn nửa bức tranh rồi lại tự nói chuyện với không khí. Âm giọng trầm khàn cũng vì thế mà thốt lên một câu nói, đó như là điều muốn hỏi cô. Nhưng tiếc rằng, những nghi vấn của bản thân vẫn không có lời hồi đáp...
- Tĩnh Nguyệt. Có phải trước đây tôi không trân trọng nên em mới rời đi...?