Khúc Trăng Hoạ Nguyệt

Chương 21



Kiến Vương nhìn chăm chăm vào ly rượu không nói gì, anh hoàn toàn chưa nghĩ đến ngày đó. Nhưng không biết vì sao khi nghe lời này, trái tim lại bất giác nhói lên...

Tôn Bách Điền nhìn cũng biết anh đã yêu rồi như vẫn không chịu thừa nhận. Trong lòng vẫn còn đang lẫn lộn giữa tình yêu của quá khứ và hiện tại.

- Bây giờ Tĩnh Nguyệt đã rời đi, cậu vậy mà không có cảm giác gì?

Sử Kiến Vương khi được hỏi, anh không vội trả lời. Anh vừa trầm ngâm uống rượu vừa ôn tồn nói:

- Có chút trống trải, cảm thấy không quen. Hình như chỉ cần nghĩ đến thì nơi ngực trái lại nhói nhẹ...

Tôn Bách Điền nhận được câu nói như ý muốn, anh chàng vui vẻ rồi vỗ vai nói với người bên cạnh.

- Ha. Vậy là cậu đã yêu rồi.

..•

- Nhìn tôi giống yêu lắm sao?

Bách Điền nghe được câu nói của anh cũng cạn lời. Gương mặt hào soái tỏ thái độ ra mặt vì không hài lòng với câu trả lời này.

Anh chàng nghĩ không biết vì sao trước đây lại đi chơi thân với một người giống anh. Người đàn ông này cái gì cũng giỏi, chỉ duy nhất trong vấn đề tình yêu là bị ngốc mà thôi...

- Aizzz... Sao cậu cái gì cũng biết, có cái mình yêu ai lại không biết chứ!?

Sử Kiến Vương không quan tâm lời nói bên tai, anh chỉ bình thản ngồi uống từng ly rượu.



Tôn Bách Điền không còn nhìn nổi nữa, đáy môi anh chàng nhếch lên như đang khinh bỉ. Trong lòng thầm chê trách vì trước đây lại thân với một tên "đầu gỗ"...

"Tên đầu gỗ nhà cậu! Vợ mình sắp theo người đàn ông khác rồi mà cậu vẫn còn ngồi ở đây nhàn nhã uống rượu."

Anh chàng rất muốn nói thành lời nhưng nghĩ lại đây dù gì cũng là bạn thân của mình nên chỉ đành giấu nhẹm câu chê trách Kiến Vương vào trong lòng.

- Kiến Vương cậu cứ thế này, không chừng mai mốt cô ấy ở cùng Bách Dương rồi kết hôn, sinh con. Lúc đó cậu đừng có hối hận...! Dù gì em trai tôi cũng rất thích Tĩnh Nguyệt.

Bách Điền chỉ để lại câu nói rồi đứng lên rời đi. Nếu còn ở đây thêm một lần nào nữa, anh chàng cũng sẽ bị anh chọc làm cho ổn thọ...

Anh chàng có thể cứu nhiều người nhưng duy nhất lại không cứu được chính mình. Vì phải làm "quân sư tình yêu" cho một "kẻ đầu gỗ" như anh.

Con người lúc thì ấm áp như ánh nắng, lúc thì lạnh lùng như tản băng. Cái gì cũng giỏi chỉ có riêng vấn đề tình cám là không giói thôi...

Không có Tôn Bách Điền, Sử Kiến Vương anh ngồi được một lúc cũng rời đi. Bản thân lại tiếp tục trở về căn biệt thự u buồn, không có nổi một sự ấm áp thường ngày.

Chẳng biết vì sao lúc này anh lại cảm thấy về nhà có chút cô đơn. Sự cô đơn mà trước đây Tĩnh Nguyệt luôn phải đối mặt...

Kiến Vương nhìn lần lượt không gian phòng khách xong lại nhìn về phía bàn ăn trống trải, trong đầu bất chợt nhớ đến hình ảnh cô nấu những món ăn ngon rồi ngồi đợi anh về.

Tiếc là lúc ấy cô làm nhiều món như vậy nhưng cuối anh vẫn phải tự tay đổ bỏ. Vì anh không bao giờ ăn dù chỉ một lân...

----

Không biết là do đâu mà bước chân của Kiến Vương lại vô thức đi đến trước phòng Tĩnh Nguyệt, nhẹ nhàng mở cửa bước vào. Căn phòng mấy tháng này tuy đã mất đi hơi ấm nhưng vẫn còn thoang thoảng mùi hương bạc hà của cô.

Chợt ánh mắt lại nhìn đến một tờ giấy được đặt ngay ngắn trên bàn trang điểm. Sử Kiến Vương từng bước đi đến, đưa tay cầm lên mở ra xem.



"A Vương! Đây có lẽ là lần cuối cùng em gọi anh thế này... Như đã hứa sau một tháng em sẽ chủ động rời đi nhưng không biết vì sao bây giờ lại muốn đổi ý.

Trong lòng luôn biết cho dù là quá khứ hay hiện tại, thậm chí hơn ba năm này anh vẫn sẽ không bao giờ nhìn về phía em. Vậy nên một tháng này cũng coi như cũng vô nghĩa.

Phải rất đắn đo em mới có thể đưa ra quyết định rời đi... Rời đi trong một đêm trăng tàn. Tình yêu của em dần dần cũng chỉ nhạt nhòa như ánh trăng đêm nay rồi từ từ tan vỡ...

Cứ cho là hơn ba năm này Tĩnh Nguyệt em cố chấp níu kéo anh bên mình. Bây giờ em thật sự buông tay rồi, trả lại tự do cho anh để anh có thể ở bên cạnh chị ấy...

Anh vẫn sẽ là Kiến Vương của trước kia, mãi mãi không bao giờ nhìn về phía em. Chúng ta cứ như hai người mà xa lạ mà lặng lẽ lướt qua nhau.

Chu Tĩnh Nguyệt em từ khắc này đã chấp nhận buông bỏ. Trước khi đi vẫn sẽ không quên chúc phúc cho hai người... Anh và chị ấy phải sống thật hạnh phúc đấy!"

*Tách..*

Từng giọt lệ nóng hổi cứ như thế mà được tuôn ra từ khóe mắt của Kiến Vương. Rồi nhẹ nhàng rơi xuống mặt giấy làm phai đi những nét chữ ban đầu.

Người đàn ông này cũng nhận ra mình đã yêu người con gái mang tên "Tĩnh Nguyệt" kia rồi, nhưng tiếc rằng lại nhận ra một cách chậm trễ... Để rồi bản thân làm mất đi người yêu mình thật lòng.

- Nguyệt Nhi... Thật xin lồi... Vì trước đây đã phụ em...

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Kiến Vương anh lại khóc vì một người con gái. Đây cũng là lần đầu tiên khi nghe anh thốt ra hai từ "xin lỗi" với đối với cô.

Tiếc là lời xin lỗi của anh Tĩnh Nguyệt vẫn chưa được nghe. Nếu nhận ra tình yêu của mình sớm hơn thì bây giờ cả hai đã không bỏ lỡ nhau để rồi mất đi nửa mảnh tình.

Nửa bức tranh còn có thể ghép lại nhưng nửa mảnh tình của cả hai không biết bao giờ mới được hàn gắn..