- Bốn năm rồi, cậu vẫn chưa quên được hình bóng ấy?
Không biết từ đâu lại xuất hiện một giọng nói trầm ấm vang lên, làm dập tắt đi bầu khí ngột ngạt trong căn phòng. Người mang giọng nói ấm áp đó từng bước đi đến ghế sofa rồi rất tự nhiên ngồi xuống.
Cậu đến đây làm gì?Đến để xem Sử tổng cậu như thế nào.Người vừa nói dứt câu không ai khác chính là Tôn Bách Điền, còn người đang ngồi ở vị trí chiếc ghế chủ tịch kia lại chính là Sử Kiến Vương.
Bốn năm này, anh từ một người chỉ thích vẽ vời, vậy mà lại có thể phát triển công ty trở nên vững mạnh như bây giờ.
Không những Kiến Vương là người nắm mọi quyền hành ở Sử thị mà anh còn là chủ tịch xây dựng nên một công ty sản xuất tranh cho riêng mình.
Cứ nghĩ người đàn ông đó sẽ không bao giờ theo nghiệp kinh doanh của Sử gia. Mỗi ngày trôi qua đều chỉ ở nhà vẽ tranh, vậy mà bây giờ lại được tận mắt nhìn thấy anh ở một vị trí chủ tịch cùng với chức danh "Sử tổng".
Kiến Vương trước kia là vì Liễu Tố Kỳ mà học hội hoạ, suốt ngày trôi qua đối với anh cũng chỉ làm bạn với những bức tranh. Sau này lại là vì Chu Tĩnh Nguyệt mà lên nắm mọi quyền hành công ty.
Tiền bạc đối với anh không bao giờ là thiếu, thứ duy nhất mà bản thân bị thiếu đi chính là hình bóng của người con gái đã từng yêu mình sâu đậm..
Bốn năm trôi qua, Kiến Vương vì Tĩnh Nguyệt mà chấp nhận lấy chức danh "Sử tổng" này để mở rộng các mối quan hệ xung quanh. Vì cô mà tập trung phát triển công ty từng bước lớn mạnh chỉ để một ngày nào đó mong ước sẽ gặp lại...
Tiếc là đã trôi qua bốn năm nhưng người con gái ấy vẫn chưa chịu xuất hiện trước mặt anh... Kiến Vương cũng từng nghĩ có thể bây giờ cô đã yêu một người đàn ông khác rồi cùng nhau kết hôn, sinh con.
Tuy đó chỉ là những viễn tưởng của bản thân nhưng vẫn làm cho nơi trái tim phía bên trái khẽ đau nhói...
Sử Kiến Vương của bây giờ chính là Chu Tĩnh Nguyệt của trước đây. Quá khứ, cô đã từng vì anh mà buồn bã rất nhiều, vì một đoạn tình cảm không được hồi đáp để rồi đau lòng rời đi...
Hiện tại mọi thứ xung quanh đều thay đổi, anh cũng vì cô mà thay đổi. Từ một người lạnh lùng, vô tâm lại vì Tĩnh Nguyệt mà trở nên đau khổ, thê lương như thế này.
Chu Tĩnh Nguyệt luôn miệng nói yêu anh sâu đậm nhưng cuối cùng cô lại là người trốn anh tận bốn năm trời...
Những năm nay, Kiến Vương đều dùng mối quan hệ mà mình có được để tìm mọi thông tin về cô
Chỉ tiếc là cuối cùng thứ anh nhận lại không phải hình bóng hay gương mặt xinh đẹp của người đó mà là bốn năm trôi qua một cách dài đằng đằng...
- Tôi đến đây là muốn rủ cậu ngày mai đi xem triển lãm tranh.
Câu nói của Bách Điền vừa vang lên đã kéo anh trở về thực tại. Vì trong đầu của Sử Kiến Vương lúc này chỉ có mỗi hình ảnh của Tĩnh Nguyệt, nên anh không nói gì nhiều mà chỉ lạnh lùng thốt lên hai chữ:
- Tùy cậu.
Tôn Bách Điền thầm nghĩ chắc bản thân cũng đã phải tu luyện nhiều năm mới có thể làm bạn được với một tên
"mặt lạnh" như anh.
Người đàn ông này không biết đã trải qua những gì mà lúc nào cũng mang một gương mặt lạnh lùng. Thích thì sẽ là con người ôn nhu, ấm áp. Không thích thì lại trở thành người vô tâm, lạnh nhạt...
Tại sân bay thành phố.
Chuyến bay trôi qua nhiều tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đã an toàn hạ cánh. Tĩnh Nguyệt lúc này cùng với con trai đi trước còn Bách Dương thì đi phía sau, tốt bụng giúp cô xách những chiếc vali.
Vừa xuống sân bay, gương mặt nhỏ bé của Thừa Uy vẫn chưa tỉnh táo đã phải nhận cái ôm bất ngờ của một người con gái.
- Tiểu Uy đã lớn hơn một chút rồi. Dì nhớ cháu quá đi mất~
- Dì ôm cháu chặt như vậy, cháu thở không nổi.
Đường Hoa Xán chỉ mới nhìn thấy cậu nhóc thôi đã vui mừng chạy đến ôm chặt.
Khi nghe được lời nói hồn nhiên được vang lên từ phía Tiểu Uy, cô nàng liền hiểu ra vấn đề rồi nở nụ cười nhẹ nhàng, từ từ nới lỏng tay để cho nhóc con dễ dàng hít thở.
Sau đó Hoa Xán mới đi đến đứng trước mặt Tĩnh Nguyệt, dang tay ôm chặt lấy cô. Trên gương mặt xinh đẹp lúc này là một nụ cười tươi tắn, chỉ có điều đôi mắt lại có chút long lanh như ướt lệ....
- Xán Xán, chúng tớ trở về cậu phải nên vui mừng... Sao chưa gì mà đã muốn khóc rồi?
Tuy trên gương mặt xinh đẹp của cô nàng vẫn còn đang nở nụ cười, nhưng đôi mắt đã rơi lệ từ lâu. Những giọt nước mắt trân quý ấy chính là sự vui mừng vì bốn năm rồi Hoa Xán mới được ôm Tĩnh Nguyệt như thể này.
- Ai nói với cậu là tớ khóc chứ? Mắt đỏ là do bụi bay vào thôi...
Cô nghe câu trả lời của cô bạn thân rồi lại nở nụ cười ngọt ngào. Tĩnh Nguyệt biết cô nàng là đang khóc nhưng sợ bị người khác chê cười nên mới giả vờ nói như thế.
Chu Tĩnh Nguyệt nhẹ nhàng vuốt lưng người con gái trước mặt để an ủi. Tuy bình thường Đường Hoa Xán luôn thể hiện mình là một con người mạnh mẽ. Nhưng cũng chỉ có Tĩnh Nguyệt biết được khi cảm xúc vỡ oà, cô nàng là người dễ rơi nước mắt nhất...
Hoa Xán đứng ôm cô một lúc rồi họ cũng cùng nhau bước ra xe trở về. Trên xe của cô nàng, vị trí ghế lái đã được nhường lại cho Bách Dương.
Tiểu Uy từ đầu đến cuối đều ngoan ngoãn ngồi kế bên nghe mẹ mình nói chuyện.
Đến khi mắt thấy những giọt lệ long lanh còn vương vấn ở khoé mắt của Hoa Xán. Nhóc con không biết lấy từ đâu một tờ khăn giấy, ga lăng đưa cho cô nàng.
- Dì lau nước mắt đi, khóc nhiều như vậy sẽ không còn xinh đẹp.
Đường Hoa Xán nghe được câu nói của nhóc con, trong lòng không biết nên vui hay nên buồn. Bàn tay nhẹ nhàng nhận chiếc khăn giấy rồi phì cười nói với mẹ nhóc:
- Nguyệt Nguyệt, làm cách nào mà cậu có thể sinh ra được một tiểu bảo bảo như thế này chứ?
Tĩnh Nguyệt nãy giờ ngồi kế bên, không biết hai dì cháu nói gì mà Hoa Xán lại quay sang hỏi cô. Gương mặt xinh đẹp hơi nhướng mày khó hiếu rồi cất lên lời nói dịu dàng:
- Con trai tớ có gì sao?
Cô nàng thấy cô ngơ ngác như vậy liền mỉm cười nhìn sang bảo bảo. Sau đó bàn tay đưa lên nhéo nhẹ vào chiếc má đáng yêu của Tiểu Uy.
- Gương mặt của nhóc con này đều là thừa hưởng từ cậu, nhưng tại sao tính cách và hành động lại không h giống cậu...?
Đường Hoa Xán ngưng một chút rồi lại bật cười, mở lời trêu chọc con trai cô:
- Ai đời lại quan tâm người khác bằng gương lạnh lùng như con trai cậu chứ... Chu Thừa Uy! Có phải tương lai con định sẽ làm chủ tịch không?