Tôn Bách Dương nở nụ cười ấm áp, nhẹ nhàng đẩy ly nước ép về phía cô rồi trả lời:
- Tớ vẫn như vậy thôi. Lần này quyết định trở về là cùng anh trai tiếp quản Tôn thị. Có thể sau này không còn định cư ở nước ngoài nữa.
Đường Hoa Xán nãy giờ chỉ chăm chú ăn. Lúc nghe Bách Dương nói, cô nàng mới sáng mắt hỏi lớn.
- Thật sao!? Vậy thì tốt quá rồi.
Cứ như vậy mà một chàng trai ngồi kế hai cô gái cười nói vui vẻ. Không khí của bữa tiệc cũng vì nụ cười, tiếng nói của ba người mà trở nên nhộn nhịp.
Khi bản nhạc của buổi tiệc được cất lên cũng là lúc mọi người cùng đứng lên mời bạn nhảy của mình khiêu vũ.
Chu Tĩnh Nguyệt chỉ ngồi nhìn mọi người, chợt cô lại thấy Bách Dương đưa tay về phía mình. Người con trai ấy cúi thấp đầu để ngang tầm với cô, ấm áp hỏi:
- Tớ có vinh dự để mời cậu khiêu vũ một bài không?
Tĩnh Nguyệt có chút bất ngờ trước lời mời của cậu ấy. Cô không biết trả lời thế nào chỉ khẽ nói nhỏ:
- Nhưng mà... Tớ không giỏi khiêu vũ.
- Không sao.
Người con trai ấy nở nụ cười ôn nhu với cô. Tĩnh Nguyệt nghe đối phương nói như thế, cô đắn đo một lúc rồi cũng nắm tay người ấy cùng nhau khiêu vũ.
Khi cả hai bước ra, mọi ánh đèn của buổi tiệc đều phản chiếu lên người họ. Cả hai đã trở thành tâm điểm chú ý cho mọi người xung quanh.
- Hay là chúng ta trở về chỗ ngồi thôi... Tớ sợ mình sẽ bị vấp rồi giẫm lên chân của cậu.
- Không sao, cậu đừng lo mà hãy cứ nhẹ nhàng nhảy theo từng nhịp của tớ.
Cô nghe theo lời nói của Bách Dương, rất nhanh đã bắt kịp theo nhịp điệu của cậu ấy. Không lâu sau hai người đã phối hợp ăn ý và khiêu vũ đến hết bản nhạc.
...----------------...
Đến khi kết thúc màn khiêu vũ, Tĩnh Nguyệt sợ bản thân làm không tốt nên chỉ dám cúi đầu. Bất chợt lúc này lại có giọng nói của một người phụ nữ vang lên:
- Rất đẹp! Hai đứa nhảy rất đẹp.
Tôn lão gia và Tôn phu nhân khi nãy chỉ đứng phía ngoài xem cả hai khiêu vũ. Bây giờ họ mới đến trước mặt hai người mở lời khen ngợi.
- Ta và lão gia nãy giờ đi kiếm con, cả anh trai cũng đi kiếm con. Thì ra là con ở đây khiêu vũ cùng Tiểu Nguyệt.
Chu Tĩnh Nguyệt ngại ngùng không nói, cô không biết mọi người đều đi kiếm Bách Dương. Vậy mà nãy giờ cậu ấy lại thong thả ở đây khiêu vũ cùng cô.
Tôn phu nhân như hiểu được suy nghĩ của cô, bà khoác tay Tôn lão gia. Gương mặt mỉm cười hiền hậu, nhẹ nhàng cất lời:
- Tiểu Nguyệt cháu đừng để trong lòng, ta chỉ là đang trêu Bách Dương thôi. Tiết mục khiêu vũ lúc nãy của hai đứa thật sự rất đẹp đúng không Bách Điền?
Tôn Bách Điền nghe mẹ mình hỏi, anh chàng cũng không biết từ đâu lại đi đến gật đầu.
- Phải phải... Rất đẹp...
Tuy lời nói vẫn cứ thốt ra nhưng ánh mắt thì hướng về phía Kiến Vương. Anh chàng cũng biết đây là mẹ mình hỏi nên mới bất đắc dĩ khen một câu. Không ngờ đến chỉ một câu khen ngợi của anh chàng mà gương mặt của ai kia có chút không vui...
Tĩnh Nguyệt lúc này vẫn chưa biết gì, cô vẫn còn nở nụ cười tươi rói sau lời khen của Tôn phu nhân.
Lúc mọi người bắt đầu nhập tiệc, cô cùng Hoa Xán và Bách Dương trở về bàn ăn. Vô tình con ngươi lại thấy được bóng dáng của Kiến Vương đang nhìn mình. Vô thức trái tim cô khẽ nhói lên, nụ cười trên môi cũng vì thế mà trở nên gượng gạo.
Trong lòng nghĩ Sử Kiến Vương sẽ ra ngoài cùng với Liễu Tố Kỳ. Vậy mà anh lại có mặt ở bữa tiệc này, không những thế mà còn ngồi im một góc quan sát cô.
Chu Tĩnh Nguyệt cố gắng không chú ý đến anh nhưng trong lòng vẫn cảm thấy sợ... Không biết vì sao lúc này cô lại sợ anh sẽ hiểu lầm mặc dù chính cô và Bách Dương không là gì.
Tĩnh Nguyệt hướng mắt về phía khác để cố tìm kiếm hình bóng của Tố Kỳ. Vì cô biết khi có cô ấy ở đây, cô mới có thể nhẹ nhàng xem như không có chuyện gì xảy ra. Anh cũng sẽ không đặt nặng sự chú ý lên người mình.
Nhưng có lẽ ông trời không muốn giúp cô... Bản thân cố gắng tìm kiếm hình bóng của Liễu Tố Kỳ trong những người tiệc. Cuối cùng cô không thấy cô ấy mà chỉ thấy mỗi mình anh.
- Tiểu Nguyệt Nguyệt, cậu có chuyện gì sao?
Hoa Xán thấy cô như đang tìm ai đó, cô nàng ngồi kế bên hỏi nhỏ. Tĩnh Nguyệt nghe câu hỏi đó cô như được đánh thức. Gương mặt xinh đẹp thu hồi tầm mắt rồi mỉm cười lắc đầu như không có gì.
...----------------...
Buổi tiệc rất nhanh đã tàn, khách dự tiệc đã về gần hết. Chu Tĩnh Nguyệt cô cũng chào mọi người rồi đứng lên đi về.
Do lúc đến Tôn gia là cô đi xe của Đường Hoa Xán nên lúc về cô nàng cũng lái xe chở cô về. Nhưng khi cả hai cô gái vừa bước ra ngoài cửa thì Tĩnh Nguyệt lại nghe thấy tiếng gọi lớn của Bách Dương:
- Hai cậu định tối khuya rồi về thế này sao?
Tôn Bách Dương vì sợ cả hai đi đêm không an toàn nên lên tiếng đề nghị:
- Để tớ chở hai cậu về. Hai cậu là con gái, tối đi đêm sẽ rất nguy hiểm.
Đường Hoa Xán nghe được như vậy, cô nàng liền sáng mắt mà vui vẻ gật đầu đồng ý. Do lúc nãy có uống một ít rượu nên bây giờ Hoa Xán không dám lái xe. Nếu Bách Dương đã tốt bụng chủ động mở lời sẽ chở họ về thì lại càng tốt.