Rất nhanh cô đã đến sân bay, Tĩnh Nguyệt không do dự mà kéo vali đi thẳng đến nơi mua vé. Đến khi làm xong tất cả thủ tục, cô ngắm nhìn đêm trăng tàn cuối cùng rồi xoay lưng bước đi.
Trước khi máy bay cất cánh, Chu Tĩnh Nguyệt có nhắn một tin cho Đường Hoa Xán.
"Xán Xán... Tớ sẽ rời đi... Không muốn yêu nữa... Khi nào tớ tìm được nơi ở mới sẽ thông báo với cậu."
Sau đó cô tắt máy, nhìn khung cảnh bên ngoài qua cửa sổ của máy bay. Nơi mà mình đã gắn bó suốt nhiều năm rồi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
...----------------...
Không biết vì sao khi trải qua một đêm với cô, trong lòng Kiến Vương lại trở nên rạo rực, khó ngủ. Từ sáng sớm khi đồng hồ vẫn chưa reo, anh đã rời khỏi giường.
Vì tối hôm qua không ngủ được nên buổi sáng tâm trạng có chút khó chịu. Sử Kiến Vương với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn, nhấn gọi cho ai đó.
- Buổi tiệc tối qua cậu đã cho tôi uống rượu gì mà lại khó chịu như vậy!?
Tôn Bách Điền mới sáng sớm đã bị anh gọi làm phiền. Giọng nói có chút khàn khàn mà hỏi ngược lại:
- Cậu khó chịu thì liên quan gì đến tôi chứ!? Dù gì tôi cũng không có tàn ác đến mức bỏ mấy thứ bậy bạ vào ly rượu của cậu.
Kiến Vương biết anh chàng không bỏ gì vào ly rượu của mình, trong lòng cũng vì thế mà an tâm đôi chút. Chỉ có điều... sau đêm hôm qua cùng với cô, anh liền trằn trọc không ngủ được.
"Không lẽ tối hôm qua cô ta lại có mị lực đến như vậy...?"
Chỉ vừa mới nghĩ đến cô, anh đã vội lắc đầu phủ nhận. Sử Kiến Vương không nói gì mà cúp máy rồi bước vào nhà tắm.
Bách Điền bên kia bị anh phá giấc ngủ, bây giờ lại còn ngang nhiên tắt máy. Mép môi hơi giật giật, lúc này không có ai nên anh chàng mới dám chửi:
- Sử Kiến Vương! Đừng để tôi gặp lại cậu, nếu không lúc đó ly rượu của cậu sẽ bị tôi độc chết!
Cuối cùng có một người vì cuộc gọi của anh mà tỉnh giấc. Trong lòng thầm khóc than, muốn ngủ cũng thật khó...
...----------------...
Do hôm qua Liễu Tố Kỳ có việc bận nên buổi tiệc tối chỉ có mình anh tham dự. Sáng nay vừa nhận được tin nhắn của cô ta, anh đã vội thay đồ rời khỏi nhà.
Sử Kiến Vương rất nhanh đã chạy đến một nhà hát lớn của thành phố. Anh bước xuống xe rồi đi vào bên trong.
Không gian lúc này rất im ắng, chỉ có tiếng nhạc du dương vang lên từ phía sân khấu. Mọi người đều hướng mắt mong chờ màn biểu diễn của những vũ công múa ballet Và một trong số những nữ vũ công ở đó không thể thiếu bóng dáng của Liễu Tố Kỳ.
Kiến Vương tìm một chiếc ghế đối diện sân khấu rồi ngồi xuống. Ánh mắt anh nãy giờ vẫn nhìn say đắm người con gái đang múa trên kia.
Mỗi điệu múa của Tố Kỳ đều mang lại một sức hút quyến rũ, cô ta như đang đóng vai thành một nàng thiên nga xinh đẹp. Những đường nét trên cơ thể đều uyển chuyển, nhẹ nhàng và không hề để lại một động tác thừa.
Sử Kiến Vương từ đầu đến cuối đều không rời mắt khỏi cô ta. Trước kia hay bây giờ đều là như vậy, ánh mắt ôn nhu, nụ cười ấm áp luôn chỉ dành cho người trong lòng. Cho dù có nhiều người theo đuổi và tỏ tình thì anh cũng chỉ dịu dàng với mỗi người con gái ấy.
Những năm trung học, Tố Kỳ có tham gia câu lạc bộ múa ballet của trường. Đến khi đi thi, cô ta cũng toả sáng đứng trên sân khấu múa điệu thiên nga thế này.
Có lẽ cũng từ khoảnh khắc ấy mà trái tim anh lại rung động trước người con gái trước mặt. Kiến Vương từ chối biết bao nhiêu lời tỏ tình của những nữ sinh khác chỉ để yêu một mình cô ta...
...----------------...
Đến khi tiết mục kết thúc, những vũ công ballet cúi đầu chào tất cả mọi người cũng là lúc phía dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay.
Khi đoàn vũ công lui vào sau sân khấu. Kiến Vương cũng đứng lên đi theo sau để kiếm Tố Kỳ. Đến khi đứng trước cửa phòng tập múa, anh mới nhẹ nhàng gõ cửa.
*Cốc...Cốc*
Đợi một lúc cũng có người đi đến mở cửa. Vừa nhìn thấy anh, một nữ vũ công lên tiếng hỏi:
- Tiên sinh, anh tìm ai sao?
- Tôi muốn gặp Tố Kỳ.
Biết anh đến đây có người cần tìm, cô gái đó xoay đầu hướng mắt vào trong phòng tập múa nói lớn:
- Tố Tố! Có vị tiên sinh muốn gặp cậu.
Liễu Tố Kỳ vừa mới thay ra bộ trang phục thường ngày. Cô ta nghe thấy có người tìm mình liền vội bước ra. Mắt thấy là anh, đôi môi giả vờ nở nụ cười tươi tắn.
- Anh đến rồi.
Những nữ vũ công trong phòng tập khi nghe giọng nói ngọt ngào của Tố Kỳ dành cho người đàn ông đứng, ai cũng đều tò mò ngó đầu nhìn ra phía cửa. Có một người trong số đó lên tiếng hỏi:
- Tố Tố, là bạn trai cậu sao? Thật hào soái a!
Cô ta nghe mọi người hỏi cũng không nói gì, trên gương mặt kia chỉ nở nụ cười gượng gạo. Sau đó đi đến trước mặt Kiến Vương nhẹ nhàng cất lời:
- Để anh đợi lâu rồi, chúng ta đi thôi.
...----------------...
Sân bay nước N.
Chu Tĩnh Nguyệt sau một đêm trên máy bay, cuối cùng cô cũng đã đến nơi mà từ lâu bản thân đã muốn đến. Đây là đất nước mà trước đây cô và Hoa Xán từng muốn đi du lịch nhưng lúc ấy cả hai đều không có thời gian rảnh.
Bây giờ vừa hay cô muốn bắt đầu một cuộc sống mới nên đất nước này sẽ là nơi cô muốn dừng chân. Tĩnh Nguyệt nhìn ngắm bầu trời toả nắng chói chang, trong lòng dường như cũng được sưởi ấm...
Bất giác trên gương mặt xinh đẹp lại nở nụ cười. Đây chắc có lẽ là bầu không khí mà cô thích nhất, vừa ấm áp lại vừa trong lành.
Tuy ở đây không nhộn nhịp, phồn hoa như nơi cô từng ở. Nhưng cô vẫn cảm nhận được một cuộc sống mới, cuộc sống tràn đầy màu sắc. Nơi mà cô sẽ học cách tự yêu thương chính mình, buông bỏ những hồi ức đau thương...