Phan Bá, Nguyệt Linh nín thở theo dõi tình huống trước mắt, trong lòng luôn tâm niệm cẩn thận vẫn trên hết.
Chỉ thấy tên sĩ quan Đức bị vết thương lộ cả hàm, gầm lên đau đớn và phẫn nộ, không để ý bọn lính níu kéo, trực tiếp chạy đến cầm lấy hai ống tiêm thuốc cắm vào bắp đùi nhanh chóng bơm cạn chất lỏng thí nghiệm vào.
“Không, sĩ quan Wafner, thuốc này chỉ mới được thí nghiệm trên người chết. Vẫn chưa ổn định để dùng cho người sống” một tên lính Đức hoảng sợ la lên.
Nhưng dường như tên sĩ quan có tên là Wafner không để ý, tiếp tục bơm ống thứ hai vào trong người. Tác dụng của thuốc làm hắn đau đớn gào kêu như một con dã thú. Nhân vật chính da đen của chúng ta hoảng sợ lùi lùi mấy bước, nhưng gặp phải sự cản trở của bọn lính.
Wafner như nhận cực hình lên thân thể, quỳ trên mặt đất, hai tay liên tục đập trên nền nhà tạo ra những tiếng “đông, đông, đông”, cổ họng hắn gào lên những âm thanh gầm gừ, tiếng nghiến răng ken két nghe tê dại cả da đầu.
Mọi người vô ý thức nuốt nước bọt, lùi dần phía sau.
Nhưng chỉ tầm nửa phút, Wafner có vẻ không còn thống khổ nữa, âm thanh kêu gào im bặt. Hắn từ từ đứng lên, xoay người lại.
Trên mặt hắn da mặt rách ra tới mang tai lộ rõ hàm răng chợt nhúc nhích như có những con sâu trong đó, dùng một phương thức vặn vẹo ghê rợn kéo mảng huyết nhục che lấp phần bị thương.
“Khà khà… thoải mái….” Wafner vặn vẹo cái cổ nở một nụ cười kinh khủng. Nhìn qua tên da đen, hắn bước đến, một tay nắm lấy cổ nhấc lên nói: “Con chuột da đen Boyce, ngươi còn gì để đấu với ta.”
Boyce dãy dụa trên tay Wafner muốn thoát ra, nhưng tay hắn như gọng kìm, dùng bất cứ thủ đoạn nào cũng không thể lung lay. Ánh mắt hoảng sợ nhìn quái vật trước mặt, Boyce tuyệt vọng…
Nửa tiếng trước hắn và đồng đội đã có một kế hoạch hoàn mỹ phá huỷ nhà thờ và tháp truyền thông, nhưng không hiểu sao bọn Đức dường như biết được. Cả bọn bị tấn công, tất cả đều chết. Riêng hạ sĩ Ford lại anh dũng nổ bom hy sinh, bị thương được tên sĩ quan Wafner.
Boyce tuyệt vọng, buông thõng cánh tay, mặc kệ đầu óc bắt đầu mơ hồ vì thiếu dưỡng khí. Hắn sắp được gặp đồng đội, chỉ tiếc là… nhiệm vụ chưa hoàn thành…
May mắn một tên lính Đức giằng tay của Wafner và nói: “Sĩ quan, đừng giết hắn. Để hắn làm vật thí nghiệm.”
Wafner trừng mắt nhìn qua tên lính làm hắn run rẩy cả tay chân. Nhưng chỉ vậy, Wafner quay sang nhìn Boyce cười khẩy, rồi vứt hắn vào góc tường tựa như một con chó chết.
Boyce nằm co quắp, ho sù sụ do cổ bị nghẽn quá lâu.
Nghe đến đây Phan Bá cảm thấy tình huống không ổn lắm, lúc nãy hắn đánh ngất tên bác sĩ, chưa kịp giấu đi thì bọn chúng đã vào. Nhăn nhó nhìn lại Nguyệt Linh, nhét cây Glock 17 vào tay cô dặn nhỏ: “yểm trợ anh.”
Nếu Phan Bá đã từng xem phim này thì chắc ăn sẽ hoảng sợ nhận ra khi kịch bản phim đã bị thay đổi không còn đúng lộ tuyến. Nhưng mặc kệ thế nào, lúc này Phan Bá đã hết tác dụng phụ của thiên phú, cả người tràn ngập lực lượng. Hắn nhận định rằng tình huống bây giờ không thể kéo dài, phải nhanh chóng khống chế bọn chúng. Để lâu càng nhiều người thì tình huống càng tồi tệ.
Đợi đến đúng lúc Wafner vào vị trí, chỉ chớp mắt Phan Bá vượt khoảng cách hơn mười mét, trên tay cầm một thanh sắt ống bẻ ra từ chân giường vung mạnh xuống đầu tên Wafner buộc tên này phải cật lực chống đỡ. Hai người loạn chiến thành một đoàn.
Còn Nguyệt Linh đằng sau cầm khẩu Glock 17 vô hạn đạn điểm xạ yểm trợ. Bọn lính hốt hoảng tản ra, kẻ nằm xuống, kẻ nấp vào vật che chắn bắn trả.
Phan Bá sức lực hiện tại gấp 6 lần người thường vậy mà không thể thắng nổi lực lượng của tên Wafner, cố gắng lắm mới ngang tay. Tận dụng trên tay có vũ khí, Phan Bá vung liên tiếp làm Wafner rối loạn một trận, liên tiếp lùi phía sau. Ép Wafner tiến đến góc tường, Phan Bá giương mũi nhọn đâm từ trên xuống.
Gặp góc chết không né kịp, Wafner rống một tiếng, mặc kệ đầu nhọn của chân giường đâm xuyên qua cánh tay, hắn đạp một đạp vào người Phan Bá, tạo khoảng cách vọt chạy đi.
Phan Bá loạng choạng đứng lại thì phía sau tiếng súng vang dày đặc, lưng hắn bầy nhầy một mảnh.
“Graaaaa…..” đau đớn gào thét, Phan Bá mặc kệ vết thương, chạy theo Wafner, nhưng bên trái chợt có tiếng
gió nặng nề vụt qua.
Phan Bá nhìn lại thấy một thí nghiệm nhân khác, da mặt hoàn toàn biến dạng, trên người máu thịt lẫn lộn, chỉ có tay chân còn nguyên vẹn vọt tới cản đường hắn. Tiện tay Phan Bá đập tên này văng vào trong vách tường bên cạnh, rớt xuống.
Tên thí nghiệm nhân nhanh chóng bò dậy, nhưng hắn lại bỏ mặc Phan Bá, ngay lập tức lao về một tên lính gần nhất há miệng cắn xé.
Tên lính bị bất ngờ, tay súng chĩa vào đầu tên thí nghiệm nhân, bóp cò. Tiếng súng vang lên, bóng người ngã xuống, co giật liên tục. Sau đó… như chẳng có chuyện gì xảy ra, tên thí nghiệm nhân lại lao về phía lính Đức cắn vào cổ hắn, máu tươi vọt thành tia bắn cả lên tường. Chỉ chốc lát tên lính Đức đã co giật, trợn trừng mắt tắt thở. Tên thí nghiệm nhân ngấu nghiến nhai nuốt lấy thịt tên lính, tiếng răng cọ vào xương nghe "lẹo trẹo", rợn cả da đầu.
Những tên lính Đức khác hoảng sợ, la hét bỏ chạy nhưng ở đường thoát ra có hai thí nghiệm nhân chạy vào. Wafner vừa bỏ chạy đi vừa vung tay mở cửa những hộp kim loai đựng xác chết, nhưng thật ra là chứa mấy tên thí nghiệm nhân bị bác sĩ đưa vào trong chờ kết quả. Qua một thời gian mở cửa bọn chúng như được tái sinh, lao ra tìm người sống mà cắn. Lại chạy đi một đoạn đến hành lang hai bên toàn là những cửa sắt đóng kín, bên trong ầm ĩ tiếng gào thét của những tên thí nghiệm nhân thất bại bị nhốt trong đó, Wafner điên cuồng đập phá ổ khóa từng cánh cửa, giải thoát cho tất cả bọn thí nghiệm nhân.
Nguyệt Linh bên này khả năng điểm xạ thực sự không tốt, chỉ giơ tay bắn liên tục, mặc kệ có trúng hay không. Chợt nghe tiếng súng giảm bớt, tiếng bọn lính la hét thống khổ vang lên, cô bé nghi vấn ngoảnh mặt nhìn sang. Chỉ thấy một tên lính Đức bò trên mặt đất, miệng liên tục kêu cứu mạng, hai tay hai chân đạp loạn trên người một kẻ trần truồng, da thịt bầy nhầy, nhớp nháp, hắn đang há miệng cắn vào bụng tên lính. Tên quái vật trần truồng ấy giằng mạnh cái miệng, lập tức một miếng thịt to trên bụng lính Đức bị ngoạm ra, kéo theo một đoạn ruột bị lôi lên theo. Lính Đức đau đớn hét lên, hai chân đạp mạnh làm tên quái vật bật ngửa.
Lợi dụng tên quái vật kia tách ra, lính Đức nọ cầm đoạn ruột nhét vào, vội vã bò hướng Nguyệt Linh ánh mắt van nài cầu cứu. Nhưng chưa bò được nửa mét, tên quái vật lại lao lên, cắn vào bụng, máu tươi tung tóe, lôi toàn bộ nội tạng ra theo, lần này lính Đức nọ triệt để chết…