Phan Bá không dám lơ là. Hắn đã từng bị công ty trừng phạt nho nhỏ khi không vào thang máy, cảm giác ấy mới cách đây hơn hai mươi phút. Hắn nhớ như in cái thống khổ trong lúc đó, tử vong rất gần. Lúc đó chỉ là “trừng phạt” đã làm hắn gần như sụp đổ, hiện tại nhắc nhở là chữ “chết”, Phan Bá không dám thách thức lần nữa.
May mắn cho hắn là đang trong rừng nên tốc độ xe chạy chỉ nhỉnh hơn tốc độ người bình thường chạy nước rút, cho nên trong khoảng thời gian này hắn vẫn cố gắng theo đuôi được.
Tuy nhiên sức người có hạn, chạy nước rút liên tục hơn ba bốn phút, Phan Bá mặt mũi đã tái xanh, nhịp thở phì phò nặng nề, tốc độ giảm nhanh chóng. Hai chân hắn bắt đầu có cảm giác ê ẩm không nghe lời…
Chỉ qua thêm hai phút, trong đầu Phan Bá đã nhảy lên thông báo đỏ: “Khoảng cách ngưỡng nguy hiểm: 490m”.
“Chết tiệt, chẳng lẽ không kịp. Đã cách xa 490m rồi” Phan Bá hốt hoảng suy nghĩ “cơ thể mình thật sự sắp chịu không nổi”
Trong đầu hắn con số vẫn đang nhảy lên: 491...493...497…
Càng đến gần mốc giới hạn, Phan Bá càng cảm nhận thấy có thứ gì trong đầu hắn đang phình to… nếu cứ đà này, đầu hắn lại nổ tung từ trong ra!
“mẹ kiếp...không muốn chết… liều mạng” Phan Bá gân nổi đầy mặt, mồ hôi như tắm. Bên bờ sinh tử, Phan Bá hít một hơi, gắng sức tăng tốc.
Con số chợt chững lại ở mốc 498. Nhưng chỉ trong năm giây lại từ từ nhảy lên 499… trong đầu hắn áp lực lại bành trướng, Phan Bá thấy xương sọ bắt đầu nở ra!
Nếu có ai nhìn Phan Bá giờ này, chắc chắn chết khiếp vì sợ hãi. Chỉ thấy đầu hắn giờ phình to gấp rưỡi, mạch máu trên mặt, trên trán trên đầu nổi ngoằn ngoèo như con giun, hai mắt hắn đỏ vằn lồi ra. Tất cả mọi thứ phía trên cái cổ chỉ chực bùng nổ…
Phan Bá đếm ngược từng giây…
Hắn sắp chịu không nổi khi chạy với tốc độ cao liên tục…
Phan Bá chợt thấy lồng ngực như bóp nghẹn, đầu óc bắt đầu mơ hồ vì thiếu dưỡng khí. Nhưng ý chí chống chọi cho hắn không đổ xuống mà giữ tốc độ không giảm.
“Ta không muốn chết….”
“Ta phải trở về…”
“Nguyệt Linh còn đang chờ ta…”
Hắn mơ hồ lẩm bẩm, ý chí chèo chống cho tốc độ vẫn theo kịp chiếc xe ô tô trong vài giây. Nhưng hắn biết hắn không thể duy trì quá lâu… Phan Bá dần đi đến hồi kết...
May mắn lại rơi xuống, đột nhiên trong đầu hắn vang lên tiếng máy móc thông báo: “Keng! Ý chí nhân viên Phan Bá vượt giới hạn, mở khoá chỉ số ẩn: ý chí. Mở khoá thiên phú: ý chí chèo chống”.
Phan Bá lúc này tự nhiên đột ngột thanh tỉnh, trong đầu lại vang lên âm thanh: “Ý chí chèo chống (cấp 1): tiêu hao 2 điểm ý chí đưa một chỉ số về ban đầu, duy trì thời gian 5 giây/ 2 điểm. Tiêu hao 3 điểm ý chí đưa một chỉ số lên 200% của mức tối đa, duy trì 5 giây/ 3 điểm.
Tác dụng phụ sau khi sử dụng: các chỉ số được gia trì trực tiếp về 1. Thời gian tác dụng phụ: số điểm ý chí tiêu hao x 20 giây.
Lưu ý: Chỉ số ý chí giảm xuống 0, thiên phú sẽ bị ẩn cho đến lần thứ hai chỉ số ý chí vượt ngưỡng tối đa”
Thiên phú (ẩn): Ý chí chèo chống (cấp 1) (sử dụng được tiếp sau thời gian chịu tác dụng phụ, không thời gian làm lạnh)”
Phan Bá như vớ được cọng rơm cứu mạng, lập tức hét lên trong đầu: “sử dụng thiên phú ý chí chèo chống, gia trì 40 giây cho chỉ số tố chất thân thể về ban đầu”.
Hắn không dám lơ là, trực tiếp sử dụng 16 điểm ý chí để duy trì 40 giây. Phan Bá chắc ăn là tên đột biến gần về tới nhà rồi.
Lập tức Phan Bá cảm giác được thân thể không còn cảm giác mệt mỏi, hơi thở bình ổn, chân tay lập tức trở về như chưa từng làm gì, đầy sung sức. Tốc độ của Phan Bá được tăng lên đáng kể.
Chỉ trong năm giây, hắn đã rút ngắn được 2m khoảng cách, cái đầu đang to như trái dưa hấu ngay lập tức giảm áp lực, cứu lấy Phan Bá một mạng. Sau mười giây, Phan Bá đã ở khoảng cách an toàn dưới 490m.
Nhưng người xưa có câu “Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí”, Phan Bá chạy thêm gần hai mươi giây vẫn chưa thấy căn nhà nào, cố gắng cắn răng mà tiến gần hơn với nhân vật chính.
Đến giây thứ ba mươi lăm, Phan Bá mới thấy được ánh sáng le lói phía xa, cách hắn tầm 400m, khoảng cách với nhân vật alex đã dưới mức nguy hiểm. Bởi vì không biết tên đột biến có lôi Alex đi đâu không nên Phan Bá đành đánh cuộc, dùng hết năm giây còn lại chạy lại gần ngôi nhà, mặc kệ tên đột biến có phát hiện ra hắn hay không.
Chân hắn vừa chạy được hơn chục bước, bỗng đạp phải nhánh cây khô nghe “Crack” một tiếng rất nhỏ, Phan Bá lập tức thấy không ổn, nhưng mọi thứ đã trễ khi dưới chân hắn một tấm lưới lớn kéo lên, treo hắn trên không trung.
Phía sau lưng hắn chợt nghe tiếng như dây cung bật, một cây phi lao to như bắp tay ở trên tàn cây xé gió bay đi.
Phan Bá lông tóc dựng đứng, dùng hết tất cả sức lực lắc lư người cố gắng tránh thoát. “Soạt” một tiếng, vai trái hắn bị cây lao xuyên qua. Phan Bá đau đớn cắn chặt môi để không la thành tiếng. Người hắn lập tức co quắp trong cái lưới, miệng rên hừ hừ.
…
Three Finger là một tên nhạy cảm, cho dù Phan Bá không phát ra nhiều tiếng động, nhưng khi cái bẫy bị kích hoạt hắn đã nghe thấy. Ngay lập tức hắn cầm con rìu quen thuộc chạy ra ngoài.
Liếm liếm môi nhìn con mồi trong cái lưới đang nằm run rẩy, Three Finger ánh mắt lộ rõ vẻ cuồng nhiệt thích thú. Hắn đứng dưới nhìn cái lưới, há miệng hứng lấy từng giọt máu của Phan Bá chảy xuống, ánh mắt hắn lộ vẻ mê ly như người say…