Khung Giờ Vàng

Chương 17



10 giờ 15 phút, đưa Tần Tri Nghi từ phòng khám về rồi đặt lên giường, Hứa Đại Chí nối được điện thoại với Trần Béo: “Béo à, xin lỗi, tối nay tôi không tới được rồi. Cậu bạn cùng nhà với tôi bị sốt, tôi đang lo cho cậu ấy vừa truyền dịch xong.”

Phản ứng của Trần Béo kích động ngoài sức tưởng tượng: “Hả?! Bị sốt? Phải truyền dịch nữa hả? Ai ui! Sao lại bất cẩn như vậy! Phải mau chữa đi đấy! Bây giờ đã hạ sốt chưa?”

“Ha ha ~~~ Tàm tạm rồi.” Không trách móc mình lại còn quan tâm người ốm, Thằng Béo thật là tốt tính! “Béo này, xin lỗi nhé! Tối nay cậu tìm tôi nói chuyện, mà cậu thấy đấy tôi…”

“Không vội không vội!” Tiếng nói của Trần Béo từ đầu điện thoại bên kia cực kỳ thoải mái: “Mấy này nữa rảnh rồi nói tiếp, chữa bệnh vội hơn.”

Hứa Đại Chí cụp máy mà trăm mối ngổn ngang. Thằng Béo dù rộng lượng nhưng không biết em Tuyết Doanh có trách mình không… Việc tốt phải dày công ~~ Việc tốt phải dày công ~~ Đợi mấy ngày thì đợi mấy ngày vậy!

Cởi quần áo lăn vào giường gấp nhỏ bé của mình, thình lình cái tên Tần Tri nghi đáng ra phải ngủ đến chết đi sống lại trên giường bỗng bật ra một câu: “Đại Chí.”

Hứa Đại Chí run cầm cập, suýt nữa lăn cổ khỏi giường gấp. Lại chuyện gì nữa rồi, tự dưng lại gọi tên người ta buồn nôn như thế: “Cậu lại khó chịu ở chỗ nào hả? Khó chịu ở đâu thì nhớ bảo, chúng ta đi truyền thêm bình nữa.”

“Tối nay, cảm ơn nhiều nhé, đã làm phiền anh quá.”

Mẹ nó! Vì thế thôi hả. Hứa Đại Chí trở mình, “Ngủ đi, nói cũng không nên hồn rồi. Không thì ngày mai lại truyền một ngày nữa.”

May mà sáng sớm hôm sau Tần Tri Nghi đã hạ cơn sốt, Hứa Đại Chí lại đi làm như bình thường. Buổi chiều tan làm, Hứa Đại Chí lái xe về nhà trước chỉnh đốn bộ dạng một chút rồi đích thân đến nhà Béo “thỉnh tội” với em Tuyết Doanh.

Ai ngờ xe vừa đến cửa nhà đã thấy em Tuyết Doanh từ trên tầng đi ra.

Tuyết Doanh ~~ đến nhà mình ư ~~~? Tuyết Doanh ~~ đến nhà mình tìm mình ư? Hứa Đại Chí cười toe toét không khác gì trái đào thối, vội vàng khóa cửa đi đến đón. Tức thì trong không khí tràn đầy hương hoa hồng thơm ngát.

Em Tuyết Doanh vừa nhìn thấy Hứa Đại Chí đã đỏ bừng mặt, quay đầu tránh sang bên cạnh.

Sao lại trốn mình? Lẽ nào tối qua mình không tới cô ấy vẫn còn giận? Ha ha ~~ Phụ nữ đều hẹp hòi thế đấy.

Hứa Đại Chí mặt mày hớn hở đuổi theo: “Tuyết Doanh, Tuyết Doanh, em ~ đến tìm anh đấy à?”

Em Tuyết Doanh bị Hứa Đại Chí chặn đường thì mặt càng đỏ hơn, kiên quyết quay đầu đi: “Anh Đại Chí, em, em có hơi không khỏe, em đi, đi trước đây.”

“Tuyết Doanh, có phải tối qua anh không đến làm em giận rồi không? Ha Ha ~ Anh xin lỗi! Anh tại vì Tần Tri Nghi bị sốt…”

Em Tuyết Doanh cúi gằm mặt cắn môi, từng hàng nước mắt lăn dài trên má.

Hứa Đại Chí hoảng sợ. “Tuyết Doanh, Tuyết Doanh, đã có chuyện gì thế! Anh anh ~~”

Trần Tuyết Doanh khóc thút thít ngẩng khuôn mặt“hoa lê đái vũ”[1] lên: “Anh Đại Chí ~~ Anh đừng lo cho em ~~ Em ~~ Em sẽ ổn ngay thôi ~~ Vốn chính là tự em đa tình ~~ Em đáng lẽ phải biết, bạn anh xuất sắc đến thế, chắc chắn đã phải có bạn gái xinh đẹp rồi. Em, em ~~”

Tàu Apollo 6[2] trong đầu Hứa Đại Chí vỡ tan thành từng mảnh.

“Bạn anh… Tần Tri Nghi?”

Em Tuyết Doanh nhắm mắt, khẽ gật đầu.

“Em, thích, Tần Tri Nghi?”

Em Tuyết Doanh ôm chầm lấy mặt, quay người chạy đi.

Gió phương Nam, chiều chạng vạng, ánh dương tà.

Hứa Đại Chí ngẩng đầu hướng lên trời không sâu thẳm: Mình thất tình rồi!