Khung Giờ Vàng

Chương 19



Hứa Đại Chí đã hồi phục khỏi nỗi đau thất tình như thế đấy.

Ngủ no một giấc, sắc trời bừng sáng.

Chân trời nơi nơi là cỏ thơm, đầy vườn hoa nở tùy quân hái. Đàn bà ấy à, đâu mà không tìm nổi một cô!

Hứa Đại Chí làm xẹp đầu quả nhím lại từ đầu. Người ta muốn dùng có tinh lực sung mãn để chào đón khởi đầu mới.

Gã và Tần Tri Nghi cũng vẫn giữ lối cư xử bình thường. Tần Tri Nghi kể từ đó không còn trèo ra lan can uống cà phê nữa.

Một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua…

Những tháng ngày bình bình thật là dễ chịu quá!

Nhưng Hứa Đại Chí và Tần Tri Nghi đã được định là không trôi qua nổi những ngày tháng bình bình như thế rồi. Núi không gồ ghề không thành núi, chuyện không lắt léo không là chuyện.

Một ngày nọ, Hứa Đại Chí trên đường tan làm đặc biệt lựa hai món nhắm, chuẩn bị cho tối nay chè chén nhậu nhẹt.

Vừa khóa xe định đi lên nhà, một chiếc xe hơi màu bạc két lại bên cạnh con Jeep của Hứa Đại Chí, khiến cho con Jeep cùi bắp chẳng khác nào con lừa già đóng xe phân. Hứa Đại Chí kiềm lòng không đặng nhướn cổ ra ngó nghiêng, hừ hừ, hẳn là Benz CLK 240[5]. Mẹ mày khốn kiếp, chờ ông mày giàu rồi, mua hẳn Porsche 911[6] lái cho sướng.

Từ trong cửa xe duỗi ra một ống quần âu phục, bên dưới là chiếc giầy da bóng loáng.

Quào quào, tòa nhà này có cô nào dựa được nhà giàu rồi. Hứa Đại Chí vừa lẩm bà lẩm bẩm vừa quay người đi lên tầng.

Gã vào đến nhà rồi đổ hết đồ nhắm ra đĩa, Tần Tri Nghi nhìn phở trộn[7] thì nói một câu nhạt nhẽo: “Tháng này lại sắp hết tiền rồi?”

Rảnh rỗi không làm gì, chỉ tạt nước lã người khác là giỏi. Hứa Đại Chí đang định trình bày lợi ích của đồ chay nhìn trên phương diện “sức khỏe học” thì chuông cửa đã vang lên.

Hứa Đại Chí chỉ đành đặt lý luận sang một bên, đứng dậy ra mở cửa: “Ai đấy?”

Giọng nói người đàn ông bên ngoài cửa vừa xa lạ vừa lịch sự: “Xin cho hỏi… Có phải Tần Tri Nghi đang sống ở đây không?”

Tìm Tần Tri Nghi? Hứa Đại Chí kéo rộng cửa, cứ như vậy trông thấy nam số một của câu chuyện tình bi kịch, Lý Nho Chấn.