Bàn tay đặt trên bàn của cô khẽ nắm chặt, Tiêu Tắc thực ra có chú ý thấy, nhưng ánh mắt vẫn như cũ đặt trên người Cù đạo diễn, vẻ mặt tươi cười nhìn không ra chút sơ hở nào.
“Không cần, mới vừa rồi bị tôi làm ướt, lấy ra cũng không ổn lắm.”
Anh rút tay ra, đầu ngón tay như vô tình đặt trên mũi. Khương Đường ngồi đối diện hắn, nhìn thấy vô cùng rõ ràng, tên này vừa rồi hô hấp hơi ngừng lại, rõ ràng là đang ngửi.
Đồng tử tối tăm, con ngươi chuyển đến, nhẹ nhàng nhìn thẳng vào cô, chỉ trong nháy mắt lại vô cùng tự nhiên di chuyển ánh mắt đi.
Cù Đào vốn chỉ thuận miệng hỏi một chút, thấy anh đã sửa sang ổn thỏa, gật đầu liền hô lên, “Được rồi, vậy chúng ta tiếp tục thôi.”
Một lần nữa hai người lại hiện lên trên màn ảnh, Cù Đào nói thầm trong lòng, tại sao vẻ mặt Tiểu Khương lại có gì đó không đúng lắm?
Trước máy quay phim, Tiêu Tắc lại đột nhiên mở miệng, “Tôi không phải là mẫu người chị thích.”
Theo lý thuyết đây nên là một câu nghi vấn, nhưng anh lại dùng giọng điệu trần thuật để nói ra. Người đàn ông ngữ điệu ôn hòa thản nhiên, không có chút ý tứ gay gắt nào, ngược lại có chút thẳng thắn chân thực.
Khương Đường ngẩn ra, không nghe thấy Cù đạo diễn hô cắt, cô biết đạo diễn vẫn muốn tiếp tục, suy nghĩ một lát, nói: “Tôi cho rằng cậu sẽ hợp tác cùng Trác Linh.”
Nghĩa bóng chính là so với anh, cô càng thích hợp tác cùng Lương Ngạn Văn hơn.
Cô đã được nói trước rằng lúc quay VCR yêu cầu thành thật, nên cô nghĩ lúc này nói mấy câu khách sáo thật không có ý nghĩa gì.
Tiêu Tắc gật đầu, hiển nhiên đã sớm chuẩn bị sẽ nhận được câu trả lời này, ngữ khí vẫn không thay đổi nói, “Tôi chắc chắn sẽ khiến chị yêu thích tôi.”
Chị
Chỉ là xưng hô rất đỗi bình thường, lại khiến cô nhớ tới cảnh hai người làm đủ mọi chuyện trong phòng nghỉ.
Lúng túng pha lẫn xấu hổ nổi lên trong lòng, đối phương chỉ vì hiệu quả của tiết mục thôi, cô không những không nhiệt liệt hồi đáp, đã vậy còn suy nghĩ đến chuyện khác, thật sự quá không chuyên nghiệp.
Khương Đường kẹp chặt hai chân, nhưng ướt át đã chuẩn bị len lỏi ra ngoài.
Lại nhìn về phía người đàn ông đối diện, chỉ thấy môi anh cong lên tạp thành một vòng cung nhẹ, trong đôi mắt lại lóe tia sáng thâm trầm.
Hô hấp Khương Đường hơi ngừng lại.
Cô xấu hổ cái rắm, cô suýt chút nữa đã tin tên quỷ này!
Sau màn hình quay phim, Cù Đào nhỏ giọng dặn dò qua bộ đàm, “Máy số 1, quay cận, đúng, nhắm ngay mặt Tiểu Khương, rất tốt!”
Cù Đào mừng rỡ, đối với biểu cảm của Khương Đường vô cùng kinh ngạc.
Vẻ mặt này, vừa có chút quyến rũ tự nhiên của người phụ nữ trưởng thành, lại có chút bối rối của thiếu nữ ngây thơ.
Rất tuyệt nha!
*
Quay hình xong cảnh trong quán cà phê, hai người theo kịch bản ra ngoài tản bộ.
Tổ tiết mục vì để gia tăng sự lãng mạn mà đã tốn rất nhiều tâm huyết, đã sớm trang trí đèn màu khắp mặt đất, trên cầu. Vườn cây ngày thường buổi tối không mở cửa, bởi vậy ánh đèn đường thưa thớt, sắc trời tối đen, vô số đèn nhỏ lấp lánh treo trên tường giống như cả bầu trời tinh tú rơi xuống nhân gian vậy.
Khương Đường có thể tưởng tượng lúc biên tập cắt nối hậu kỳ sẽ ghép thêm vào hiệu ứng hồng nhạt và đương nhiên sẽ không thể thiếu ca khúc trữ tình được lồng thêm vào đoạn phim, cô và Tiêu Tắc nháy mắt sẽ trở thành cặp đôi thật sự rồi.
Nhưng trong hoàn cảnh hiện thực này lại không có hiệu ứng âm thanh nào cả, lúng túng chỉ có thể tiếp tục lúng túng, làm cách nào cũng không thể biến ra khung cảnh lãng mạn.
Cù Đào chưa mừng được bao lâu, lần thứ hai tâm tình lại ảm đạm, nhìn màn ảnh do dự một chút không biết nên hay không kêu ngừng lại. Hai người này đối thoại quá ít, hậu kỳ cho dù tốt mấy, nhưng vẫn phải có tư liệu sống mới được.
Không biết có phải ông trời nghe thấy tiếng lòng ông ấy hay không, đột nhiên giày cao gót của Khương Đường bị mắc kẹt.
Vườn cây tự nhiên lấy thực vật làm đầu, trên mặt đất được lót rất nhiều gạch đá được chạm rỗng. Khương Đường bước từng bước cẩn thận, vẫn không thể nào tránh thoát được vận mệnh gót giày bị giẫm vào lỗ nhỏ trên gạch đá.
Cù Đào đang muốn lên tiếng, thấy Tiêu Tắc ngồi xổm người xuống, ông liền thích thú đem thanh âm đã trượt ra đến mép thu hồi trở về.
Tiêu Tắc kéo tay cô đặt lên vai mình, “Trước tiên vịn vào tôi đã.”
Không đợi cô rút tay ra, lòng bàn tay ấm áp ngay lập tức đã rời đi, lịch sự đến mức cô có chút hỗn loạn trong lòng.
Ấm áp xa lạ lại đặt lên mắt cá chân cô, mạnh mẽ đỡ lấy chân cô. Khương Đường cúi đầu, thấy người đàn ông một tay nắm lấy mắt cá chân cô, một tay dùng lực kéo giày cao gót bị mắt trong kẽ gạch đá lên.
“Cảm ơn.” Khương Đường nói cảm ơn, khom lưng muốn nhận chiếc giày, người đàn ông lại trước một bước cầm chiếc giày hướng đến chân cô.
Chân cô lúc này còn đang được đối phương nắm trong tay, chỉ có thể phối hợp cong đầu gối. Bàn tay đang áp sát da cô bỗng nhiên hơi động, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mắt cá chân cô.
Cảm giác ngứa ngáy xuất hiện không đúng lúc từ xúc cảm trên da một đường hướng thẳng lên trên, thẳng đến nơi không hề che chắn giữa hai chân cô.
Khương Đường lúc này mới sực nhớ lại bản thân không mặc gì bên trong, đùi giống như bị điện giật đột nhiên trở nên căng thẳng.
Cô lại lần nữa cúi đầu nhìn xuống, người đàn ông trên môi lẳng lặng hiện lên độ cong.
Phản ứng của cô, Tiêu Tắc đương nhiên đã nhận ra. Trên tay là xúc cảm trắng mịn tinh tế, ngón chân sơn màu đỏ sẫm càng làm nổi bật lên làn da trắng mịn như ngọc của cô.
Cổ họng ngứa ngay, anh không tiếng động nuốt xuống một ngụm.
Hầu kết người đàn ông chuyển động đánh thẳng vào thần kinh của Khương Đường, tay cô đột nhiên nắm chặt lại, móng tay sắc nhọn bấm vào bả vai người đàn ông.
Cô cúi đầu, tóc dài lướt xuống che khuất sườn mặt, chỉ để lại bóng người lưu luyến trên màn hình camera. Xoay người, dùng thanh âm chỉ hai người nghe thấy, “Khốn kiếp, buông tôi ra.”
Tiêu Tắc ngẩng đầu nhìn cô, biểu cảm thâm thúy hiện ra dưới ánh sáng của đèn treo tường, vì thế trong đôi đồng tử hiện lên đốm sáng, tựa nhưng tất cả vì tinh tú trên bầu trời đêm đã rơi vào bên trong đôi mắt anh.
Biểu cảm ôn nhu này đã đánh Khương Đường trở tay không kịp, lập tức choáng váng.
Người đàn ông môi mỏng khẽ động, không phát ra tiếng động nói. Thế nhưng Khương Đường lại có thể đọc được khẩu hình của anh....Chị ướt rồi.
Da đầu chợt tê rần, bụng nhỏ chịu sự kích thích, khiến hai cánh thịt non giữa hai chân cô theo đó run rẩy.
d*m thủy vốn đang ứ lại ở cửa tiểu huyệt cũng theo đó run rẩy tràn ra, chảy dọc theo bắp đùi.
Hương vị ngọt ngào như có như không lượn quanh giữa hô hấp của hai người.
Người đàn ô g đang ngồi xổm đứng lên, cởi áo khoác phủ lên cho cô.
“Buổi tối lạnh, coi chừng bị cảm.”
Đủ săn sóc, đủ lễ phép.
Sẽ không có ai đoán được, người đàn ông này lại từ trên đỉnh đầu cô nói nhỏ, “Chị à, tôi muốn làm chị.”