Khương Đường - Xuân Miên Nhược Thuỷ

Chương 39



Khương Đường nhớ lại, bốn năm trước danh tiếng cô chưa tệ như bây giờ, quả thật đã từng tham gia bữa tiệc tối cuối năm của đài truyền hình. Nhưng cô thật sự không nhớ ra được gương mặt trước mắt mình, vì vậy cười đùa hỏi: “Chắc không phải tôi đã đắc tội cậu từ lúc đó rồi chứ.”

Người đàn ông khẽ cười: “Cũng gần như vậy.”

Thật sao?

Khương Đường cứng lưỡi, ngoài xấu hổ ra cũng hơi tò mò hỏi: “Nói thử xem?”

Tiêu Tắc cười nhạt nhìn cô: “Tán gẫu ở trong hậu trường, phó giám đốc đài truyền hình nói tương lai chắc chắn tôi có thể nổi tiếng, hỏi chị thấy thế nào, chị nói chưa chắc, còn phải xem có may mắn hay không.”

Khương Đường tán thưởng nói: “Hình như thật sự đắc tội người ta rồi.” Cô đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, buồn cười nói: “Nhớ rõ như vậy, không phải cậu vẫn luôn ấm ức chuyện này đấy chứ?”

Chẳng lẽ lần đó anh đưa cô về nhà, là để “báo thù” sao?

Cô lập tức cảm thấy kỳ lạ, anh đang nổi tiếng, có đói khát đến mấy cũng không đến mức vơ bừa một người nào đó trong giới để ngủ được, ngộ nhỡ đối phương là kẻ lắm mồm hoặc kẻ đeo bám, chắc chắn sẽ mất nhiều hơn được.

Khát vọng trả thù của người đàn ông chính là ấu trĩ như vậy, không phải dùng tiền khống chế chèn ép, mà dùng dương v*t để chinh phục.

Tiêu Tắc không thừa nhận cũng không phủ nhận, nhìn cô một cái thật sâu.

Khi đó anh vừa ra mắt được một năm, ngay cả lịch trình chính thức cũng chẳng có, áp lực lớn đến mức không thể miêu tả được. Ba mẹ anh đều công tác trong ban nhạc, từ khi có ký ức đến nay anh đều đàn dương cầm, cả nhà cho rằng tương lai anh sẽ trở thành một nghệ sĩ dương cầm, một nghệ sĩ dương cầm đẳng cấp thế giới, thậm chí không tiếc tiền đưa anh đến nước Anh theo học thầy giáo nổi tiếng.

Tuy rằng cha mẹ cũng có chút danh tiếng, nhưng gia đình phần tử trí thức cũng không dư dả như vậy, mấy năm ở nước Anh gần như đã vét sạch tiền tiết kiệm trong nhà.

Năm anh mười tám tuổi, cuối cùng anh cũng đạt được giải nhất trong cuộc thi dương cầm cấp thế giới, cùng năm đó thi vào Curtis.

Sau khi vui sướng qua đi, chỉ còn trống rỗng to lớn.

Kỳ nghỉ về nước, anh được người săn tìm ngôi sao phát hiện ra. Bây giờ nhớ lại, Tiêu Tắc cũng không biết khi đó mình nghĩ cái gì, rất có thể là thời kỳ phản nghịch đến muộn.

Trong mắt cha mẹ cả đời chỉ tiếp xúc với âm nhạc cổ điển, diễn viên ngôi sao gì đó chẳng khác gì con hát thời cổ đại, là hạng người thấp kém không được ai tôn trọng.

Tất cả mọi người đều cảm thấy anh điên rồi, bỏ mặc Curtis không đi học, lại chạy đi tham gia vào nhóm nhạc nam không tên tuổi của một công ty không tên tuổi. Cho nên anh nhất định phải chứng minh lựa chọn của mình không phải một trò hề. 

Một năm trôi qua vẫn chẳng có gì tốt đẹp hơn.

Ngày đó ở hậu trường bữa tiệc tối, con gái của phó tổng giám đốc đài truyền hình cũng học đàn, nhận ra anh, không biết có mấy phần là thật lòng mấy phần an ủi nói: “Đừng vội, điều kiện của cậu tốt như vậy, chắc chắn có thể nổi tiếng.”

Cùng một câu nói được nghe đi nghe lại quá nhiều, đến lúc cuối cùng chỉ cảm thấy phản cảm. Áp lực mỗi ngày lại tăng lên gấp bội, khiến anh sắp không thở nổi nữa.

Đúng lúc đó cô đang đứng bên cạnh, đợi đến lượt lên sân khấu, phó tổng giám đốc đài truyền hình thuận miệng hỏi: “Tiểu Khương, cô nói xem có phải không?”

Cô gái quay đầu lại nhìn anh, gương mặt diễm lệ đến mức khác thường, miệng tô son môi màu đỏ, cực kỳ lộng lẫy. Nhưng ánh mắt cô lại lạnh nhạt nói: “Chưa chắc, những chuyện thế này phải dựa vào may mắn nữa.”

Phó tổng giám đốc đài truyền hình xấu hổ cười ha ha, vỗ vỗ bả vai anh an ủi.

Nhẽ ra anh phải cảm thấy bị người ta xúc phạm, nhưng thực tế anh chỉ cảm thấy nhẹ nhàng, nhẹ nhàng từ trước đến nay chưa từng có.

Buổi tối hôm đó, anh mơ một giấc mơ.

Cô bị mình đè dưới thân, trên người cô vẫn còn mặc trang phục diễn xuất, chẳng qua đã rách tung tóe, lộ ra cặp vú trắng như tuyết. Biểu cảm trên mặt cô không còn lạnh nhạt nữa, mà hai mắt đẫm lệ mê mang, lông mày nhẹ nhàng nhíu lại, cánh tay vươn ra quấn lấy cổ anh, đôi môi đỏ bừng phun ra giọng nói ngọt ngào: “A... Sướng quá... Làm tôi đi... Muốn nữa...”

Cuối cùng anh cắm hết tất cả các lỗ trên người cô một lượt, huyệt nhỏ, cúc huyệt, miệng, phủ đầy chất lỏng màu trắng đặc sệt.

Cô mở chân ra, cho anh nhìn thấy huyệt nhỏ sưng đỏ lầy lội, thấy nơi đó tràn đầy tinh dịch của anh. Cô liếm đầu lưỡi, cười quyến rũ với anh: “Bên trong ngứa, muốn dương v*t to cắm vào.”

Anh liên tục cắm vào, xoa nắn vú cô thành đủ loại hình dạng, vừa thẳng lưng cắm vào vừa nói: “Lẳng lơ, làm chết em, làm hỏng huyệt nhỏ dâm đãng của em.”

Tiêu Tắc bừng tỉnh.

Trên người đầm đìa mồ hôi, ngực phập phồng dữ dội, xốc chăn lên nhìn, giữa háng ướt sũng.

Lần đầu tiên anh biết được mình chính là kẻ như vậy, thô bạo, trắng trợn, đê tiện.

Anh thử tìm mấy bộ phim người lớn thô bạo để xem, kiềm chế sự phản cảm xem xong, hoàn toàn không cứng lên.

Hai mươi ba tuổi, thế mà anh lại đột ngột nổi tiếng vì một bộ phim chiếu mạng chẳng hiểu ra sao, người đại diện muốn phá vỡ hợp đồng nhưng lại bị anh ngăn lại. Danh dự là một nguyên nhân, nhưng nguyên nhân khác là vì một suy nghĩ kỳ lạ. Nhìn thấy nhiều kẻ nịnh trên nạt dưới, sống hai mặt, anh muốn biết cô có thay đổi hay không. Bốn năm trước khi cô đang nổi tiếng, lạnh nhạt thẳng thắn cũng chẳng có gì lạ, bây giờ cô sẽ thế nào?

Tưởng tượng đến gương mặt kia đã bị vẻ lấy lòng nịnh nọt thay thế, không hiểu sao anh lại cảm thấy bực bội.

Kết quả cô vẫn như vậy, may mà cô vẫn như vậy.

Tiêu Tắc cũng không biết sung sướng trong lòng mình từ đâu đến, ngay lúc đó, còn có dục vọng rục rịch.

Thích cô sao? Cũng không biết.

Nhìn thấy bao cao su trong túi cô, còn có bộ dạng bình tĩnh hào phóng khi tiếp nhận, cảm xúc sung sướng không còn nữa. Hóa ra bên dưới vẻ ngoài lạnh nhạt, cô là người phụ nữ chuẩn bị có thể lên giường với đàn ông bất cứ lúc nào sao?

Nghĩ đến giấc mơ cách đây bốn năm, giống như lại nhìn thấy cô khao khát người đàn ông khác như thế nào, bị dương v*t của người khác cắm đến mức thét chói tai khóc nức nở như thế nào, nước phun ra tràn trề khắp nơi.

Anh khinh thường, dương v*t lại cứng lên.