Lời nói do chính mình nói ra, cô còn có thể làm thế nào bây giờ, chỉ đành đẩy cửa mời người ta vào nhà.
Trong phòng không bật đèn, đối diện cửa ra vào là một cửa sổ thủy tinh to bằng mặt tường. Ngoài cửa sổ không có thứ gì che đậy, chỉ nhìn thấy mấy tòa nhà công sở đèn đuốc sáng trưng phía xa, là dải ngân hà đầy ngôi sao của người hiện đại.
Đây cũng là một trong những điểm đắt giá của khu chung cư, trước khu nhà có một khoảng đất rộng được chính phủ phê duyệt thành khu xanh hóa, không được khai thác kinh doanh. Bọn họ cùng đối diện với tòa nhà cao tầng phía xa xa, nhìn ra phía xa, chỉ thấy ánh sáng bên ngoài, không thấy một ai, hưởng thụ bí mật và rực rỡ hiếm có. Người môi giới nói ngoại thành được mệnh danh là đài ngắm cảnh núi cao ngàn vạn cảnh đêm, nhìn qua thật ra còn chẳng bằng nơi này.
Lúc ấy Khương Đường từng cười nhạo nói với Quách Thắng Nam, bán căn phòng với giá cao như vậy, cho dù ngoài cửa sổ có là mương nước thối cũng sẽ biến thành trăm vạn cảnh đêm.
Bật sáng đèn nhỏ ở cửa trước, Khương Đường ngồi xổm xuống tìm dép lê cho Tiêu Tắc. Cũng may trước đó khi Tăng Hiểu Bắc đưa hợp đồng đến cho cô đã tự chuẩn bị dép lê, nếu không cô chỉ có thể để chàng trai đang nổi tiếng này phải chịu ấm ức đi chân trần thôi.
“Cậu đi đôi này đi.” Cô kéo ra một đôi dép nam màu đen từ tận sâu trong tủ giày, còn mình tự đá rơi giày đi thẳng vào phòng bếp, vừa đi vừa hỏi: “Muốn uống gì?” Cô mở tủ lạnh nói: “Bây giờ trong nhà chỉ có nước khoáng và sữa bò thôi.”
“Nước là được rồi.”
Giọng nói ở sát sau người, Khương Đường hoảng sợ. Tại sao người này đi đường lại chẳng phát ra âm thanh gì như vậy chứ. Quay đầu nhìn lại, người đàn ông hoàn toàn không đi dép lê, dựa nửa người lên đài đá cẩm thạch, vẻ mặt tự nhiên giống như đang ở trong phòng bếp nhà mình vậy.
Suy nghĩ mơ hồ lại dâng lên lần nữa, từ buổi chiều cô đã không thể bắt được nó, bây giờ uống rượu xong càng không có khả năng suy xét nữa. Khương Đường xoay người, kéo tủ ly treo cao trên tường ra, vươn tay lấy ly pha lê dành cho khách ở bên trong.
Đột nhiên một cái bóng phủ xuống người cô, ngón tay thon dài chỉ một chiếc ly trong đó: “Cái này sao?”
“Đúng vậy, chính là nó.”
Người đàn ông hơi cúi xuống, bao vây cô giữa ngực anh và tủ ly.
Khương Đường cao một mét bảy hai, mỗi khi tham gia hoạt động đều phải đặc biệt chú ý đến độ cao của gót giày, phòng ngừa cao hơn những ngôi sao nam cùng đi, giờ phút này thế mà lại cảm thấy mình thật nhỏ bé.
Mùi vị sữa tắm bạc hà lúc nồng nhạt nhạt, cô nói tiếng cảm ơn sau đó nhận lấy chiếc ly, rót ra nửa ly nước lọc.
Tiêu Tắc chậm rãi uống hết, hầu kết nhô ra di chuyển lên xuống. Cạnh ly pha lê phản chiếu lại ánh sáng lộng lẫy của kim cương, chiếu lên bàn tay kia càng trở nên hoàn mỹ đến mức quá đáng.
Mắt thấy ly đã cạn đáy, Khương Đường đành hỏi: “Có muốn uống nữa không?”
Tiêu Tắc nhìn cô, ngón tay vuốt nhẹ lên thành ly, đột nhiên cười khẽ: “Tuy rằng như vậy cũng rất thú vị, nhưng mà bây giờ tôi lại muốn làm chị hơn là uống nước.”
Cái gì?
Cô nghi ngờ tai mình có vấn đề rồi.
Nhưng người đàn ông trẻ tuổi thật sự bước từng bước đến gần, đến tận khi ngực hai người chỉ còn cách nhau mấy centimet ngắn ngủi. Anh để ly lên bàn, đá và pha lê chạm vào nhau, phát ra âm thanh trong trẻo dễ nghe, giống như tín hiệu mở màn cho cái gì đó.
Anh cúi người, ghé sát tai cô lẩm bẩm: “Chị.”
Thậm chí anh còn chưa động đến cô, cảm giác tê dại từ vành tai đã lan tràn ra khắp nơi. Khương Đường ngửa đầu, đối diện với đôi mắt hoa đào sâu sắc cất giấu hình bóng mình trong đó, giờ phút này, trong đó không hề có ý cười.
Khương Đường mất hồn nghĩ, thảo nào lúc nào anh cũng lộ ra dáng vẻ đang mỉm cười, hóa ra khi người này không có biểu cảm gì, nhìn qua lại vô tình như vậy.
Tiêu Tắc ôm eo cô, cúi đầu hôn lên. Khương Đường phối hợp tách môi ra, mặc cho đầu lưỡi anh xâm nhập vào khoang miệng của mình. Miệng cô vẫn còn sót lại hương vị của rượu, đầu lưỡi vừa mềm vừa nóng, giống như một con cá nhỏ trơn trượt, dẫn anh đuổi theo.
Tiêu Tắc siết chặt tay, mạnh đến mức toàn thân Khương Đường ngả về phía sau, cô thấy hơi đau, rên lên tỏ vẻ phản đối. Người đàn ông không để ý đến, ngậm đầu lưỡi cô mút mạnh vào, rất mạnh, kéo đến mức gốc lưỡi cô thấy tê dại.
Phong cách thô bạo, lại là chất dẫn cháy tốt nhất cho tình dục.
Một bàn tay sờ thẳng về phía quần cô, Khương Đường cố gắng quay đầu đi, giữ chặt cổ tay anh ngăn lại: “Đợi một lát, a...”
Thế mà anh lại cắm thẳng một ngón tay vào bên trong, toàn bộ đốt ngón tay đều cắm hết vào, mò mẫm xoa nắn thịt non.
“Ướt rồi.” Anh cắm vào rút ra hai cái, dùng tiếng nước róc rách chứng minh rằng mình nói đúng sự thật.
Khương Đường không hé răng, cô cũng không ngờ được bản thân mình lại ướt nhanh đến như vậy.
Tiêu Tắc liếm cổ cô, làn da nơi đó mềm mại trơn bóng khác thường, mạch máu tinh tế nổi lên màu xanh lam, anh không kiềm lòng được cắn lên đó một cái. Nói không rõ được là đau hay là thoải mái, Khương Đường giật mình, huyệt nhỏ cũng co rút lại theo.
Anh ngậm lấy vành tai cô, hàm răng nghiền ép miếng thịt non kia, giọng nói căng thẳng: “Sao lại chặt như vậy.” Khi nói chuyện, anh chậm rãi đưa đẩy ngón tay, d*m thủy không ngừng chảy ra cuồn cuộn theo động tác của anh, khiến cho lòng bàn tay anh dính nhớp không chịu nổi.
Rõ ràng đã ướt đến như vậy rồi, nhưng nếu muốn cắm ngón tay thứ hai vào vẫn phải cố gắng hết sức.
“Đã bao lâu rồi không làm?”
Anh ngậm chặt vành tai cô hỏi, hơi thở nóng bỏng thiêu đốt da thịt nhạy cảm, Khương Đường bị nóng đến mức không kiềm chế được ôm chặt lấy anh.
Đợi anh hoàn toàn dừng động tác, cô mới hiểu được đối phương đang đợi câu trả lời của mình, mà không phải chỉ là một câu hỏi xuất phát từ sở thích khi làm tình.
Lửa đã bị khơi lên, nửa vời như vậy, khỏi cần nói cũng biết cô khó chịu đến mức nào, nhưng cô không muốn trả lời câu hỏi riêng tư cá nhân, chỉ thở hổn hển không nói câu nào.
Tiêu Tắc cố tình di chuyển ngón tay chậm chạp, mỗi lần chỉ cắm vào một nửa. Thậm chí Khương Đường có thể cảm giác được rõ ràng tiến độ khi anh cắm vào, từng chút từng chút một, tận sâu trong bụng dưới run rẩy từng cơn, lôi kéo cơ thịt ở nơi nào đó đau đớn.
Tuy rằng khoái cảm mãnh liệt nhưng đó thuần khiết thuộc về thân thể, cô không cho rằng mình và Tiêu Tắc quen thuộc đến mức có thể trao đổi về vấn đề này.
Vì vậy dưới cái nhìn chăm chú của người đàn ông, cô vén áo anh lên, lòng bàn tay dán lên đó vuốt nhẹ, dọc theo cơ bụng đường cong rõ ràng, sờ xuống bên dưới, chạm lên thắt lưng, kéo khóa quần ra, cuối cùng kéo quần lót màu đen đang nhô lên thật cao xuống.
Vừa mới nhìn thấy quy đầu cực lớn màu đỏ sẫm, cổ tay đột nhiên bị kéo ra.
Vành môi người đàn ông còn căng thẳng hơn cả giọng nói, trong mắt lại không có chút dịu dàng nào, chỉ có thú tính khiến người ta sợ hãi: “Chị, nếu còn chơi đùa nữa, tôi không dám hứa chắc sẽ không làm chị ngay tại đây đâu.” Anh nắm chặt một bên núm vú của cô xoa nắn, vết chai mỏng trên lòng bàn tay làm khoái cảm tăng lên. Phát hiện ra cô run rẩy, môi anh hờ hững vuốt ve gò má cô, càng nói càng quá đáng: “Hay là chị thích như vậy, thích bị người ta bắn thẳng tinh dịch vào bên trong.”
“Ừm...”
Khương Đường rên khẽ một tiếng, trong đầu hiện lên hình ảnh chất lỏng trắng đục nồng đậm rót đầy thân thể mình. Huyệt nhỏ dường như đã cảm nhận được độ nóng này, co rúm lại liều mạng kẹp chặt ngón tay người đàn ông.
“Không được, phải đeo bao, ở a... Ở trong túi, a ưm...”
Anh lại cắm thêm một ngón tay vào mà không có dấu hiệu báo trước nào, sau đó nhanh chóng ra vào.
“A a... Nhẹ một chút a...”
Tiêu Tắc thưởng thức vẻ mặt say mê của cô, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô rát, anh liếm môi, cúi đầu, nuốt cả đầu v* đã bị xoa nắn đến sưng to cùng với quầng vú vào trong miệng, lưỡi lớn mặc sức quấn lấy làm loạn.
Trong tiếng thét cao giọng ngọt ngào lanh lảnh của cô gái, anh phun núm vú đáng thương đã dính đầy nước bọt của mình ra, khàn giọng nói rõ: “Tôi không cần bao cao su của người khác.”
Cảm nhận được hơi thở của người đàn ông gần trong gang tấc, Khương Đường quay lại hôn lên, ngậm đầu lưỡi đối phương liếm mút.
Cô cảm giác được mình sắp cao trào rồi, vì vậy muốn nuốt điều mình không biết này vào bụng.
Áo mưa còn chia của mình của người khác làm gì.
Chẳng lẽ anh còn đang làm đại diện cho thương hiệu áo mưa nào đó, không thể dùng hàng của đối thủ cạnh tranh sao?