Vào đêm nay, ta lặng lẽ thở ra, cảm nhận được hơi thở của mình càng lúc càng chậm, cơ thể như chìm vào trong dòng nước.
Xa xa là âm thanh từ đại hôn của Sở Kỳ An và Tống Xu, không biết là đã đốt được mấy trăm mấy ngàn quả pháo rồi, bầu không khí vui mừng rộn ràng dường như muốn tràn thẳng vào trong lãnh cung này.
Ngân Kiều ngồi cạnh ta, than lửa trong lãnh cung không đủ, nàng đau lòng xoa xoa bàn tay bị lạnh đến đỏ bừng của ta.
Ta lau nước mắt cho nàng ấy: “Đừng khóc, Ngân Kiều, chúng ta sắp được tự do rồi."
"Đúng rồi, em có biết nếu như hạ táng quý phi, thì đồ tùy táng có cái gì không?"
Ngày hôm đó mặc dù ta đã bị lột y phục, nhưng danh phận thì vẫn còn đó.
Ngân Kiều lập tức nhăn mặt: "Nương nương nói mê nói sảng gì thế?! Ô hay!”
“Ớ kìa, ta chỉ hỏi xíu thôi mà, chủ yếu là vì ta tò mò thôi.”
Ngân Kiều bẻ đầu ngón tay nói: "Vậy thì nhiều lắm đó ạ, nói về tiên đế Lưu quý phi đi, có hoa tai Đông Châu nạm vàng, vòng tay san hô mười tám hạt, ngọc lụa phượng hoàng mạ vàng, vòng cổ lưu ly ngọc lam.................."
Ta thầm tính toán trong đầu.
Không sai, đừng nói là nửa quãng đời còn lại không phải lo cơm ăn áo mặc, mà có tiêu xài phung phí thì tám đời cũng tiêu không hết!
Tội ác của cẩu hoàng đế chồng chất, thà chôn số bạc này trong mồ mả cũng không để cho dân chúng chúng ta có cái để tiêu, đúng là không có lương tâm.
Nhân lúc Ngân Kiều ra sân lấy y phục, ta lại làm thêm vài việc nữa.
Chờ Ngân Kiều quay lại, mọi thứ đều đã sẵn sàng.
Nàng ấy hầu hạ ta đi ngủ, ta như lơ đãng mà nói: "Đúng rồi, bức thư ta để ở dưới gối đấy, nếu hoàng thượng có tới thăm ta, em đưa cho hắn giúp ta, đừng có quên đó.”
Ngân Kiều do dự một lúc.
Thực ra nàng ấy biết, Sở Kỳ An và Tống Xu vừa mới đại hôn xong, e là trong một thời gian dài sẽ không tới thăm ta nữa.
Nhưng nàng ấy sợ tâm trạng của ta sẽ không vui nên an ủi ta: "Nô tỳ nhớ kỹ rồi, nương nương cứ yên tâm ạ.”
Ta nhắm mắt lại, bóng tối bao trùm lấy ta.
Hô hấp càng lúc càng chậm đi, tốc độ lưu thông của máu cũng ngày càng chậm hơn.
Ta cảm giác được cơ thể của ta đang dần lạnh xuống, đầu tiên là tay với chân, sau đó chạy dọc theo tứ chi đi lên, và cuối cùng là trái tim.
Nhịp tim đập chậm dần cho đến khi nó ngừng đập.
Tốt lắm, coi như là trả lại cho mấy năm nay khi ta nhìn thấy Sở Kỳ An, tim bỗng đập loạn nhịp.
Chắc là Sở Kỳ An đang động phòng hoa chúc với Tống Xu nhỉ?
Lúc này đây, cuối cùng hắn cũng không cần phải cố ý tắt nến nữa rồi.
7
Sáng sớm ngày hôm sau, ai ai cũng đều chứng kiến sự ái @n của tân hoàng hậu và hoàng thượng.
Sở Kỳ An ngồi ở trong Phượng Nghi cung với Tống Xu, đây là ngày đầu tiên Tống Xu trở thành hoàng hậu.
Theo quy củ, tất cả cung phi đều phải tới thỉnh an nàng ta.
Nhưng Sở Kỳ An không có phi tần nào khác, phi tử duy nhất là Khương Tụng quý phi đã bị đày vào lãnh cung.
Tống Xu khoác cánh tay Sở Kỳ An, dịu dàng nói: "Khương quý phi vẫn là quý phi, hay là để nàng ấy tới thỉnh an nhé?”
Ánh mắt của Sở Kỳ An tối sầm, hắn lạnh lùng nói: "Nàng ấy đã hạ độc hại nàng, nàng ấy đã bị đày vào lãnh cung rồi, nàng cứ nhất quyết muốn gặp nàng ấy làm gì?"
Tống Xu dịu dàng nói: "Khương muội muội cũng chỉ là hồ đồ trong lúc nhất thời, vả lại đến nay Xu nhi cuối cùng đã gả cho chàng rồi, thiếp cũng muốn nhận được lời chúc phúc của tất cả mọi người.”
Sở Kỳ An quay đầu lại, nhìn khuôn mặt mỹ miều của Tống Xu.
Rất lâu sau, hắn khẽ thở dài: "Nàng vui là được.”
Hắn quay lại nói với thái giám: “Đưa Khương quý phi tới đây.”
Tống Xu ngồi ở trên ghế, khóe miệng nở nụ cười nhạt.
Đợi đến khi Khương Tụng thực sự tới rồi, tận mắt nhìn thấy dáng vẻ vô cùng ân ái giữa mình và Sở Kỳ An, thì bản thân mới thật sự đã thắng.
Nhưng thái giám đã đi là đi rất lâu.
Gần nửa canh giờ trôi qua, thái giám mới quay về với sắc mặt trắng bệch.
Hắn quỳ xuống đất, run như cầy sấy, rất lâu sau cổ họng run rẩy thốt ra được vài chữ:
“Khương quý phi chế.t rồi......”
Trong đại điện vang lên tiếng vỡ vụn.
Là chén trà trong tay Sở Kỳ An đột nhiên rơi xuống đất.
Trong đại điện yên tĩnh một hồi lâu, một lúc sau, Sở Kỳ An bật cười.
Hắn chỉ vào tên tiểu thái giám báo cáo:
“Trẫm hiểu rồi, Khương Tụng bảo ngươi bẩm báo như vậy phải không?”
"Ở trong vương phủ lâu như thế rồi mà vẫn không hiểu quy củ như vậy, trò đùa kiểu này mà cũng dám bày ra."
"Không phải nàng ấy muốn trẫm đến thăm nàng ấy sao? Tính tình con nít hay giở trò thế này, đúng là trước đây trẫm đã quá bao dung nàng ấy rồi.”
Tiểu thái giám ngẩng đầu lên.
Hắn không dám nói nữa, chỉ có khuôn mặt trắng bệch, trên khuôn mặt đầy những giọt nước mắt sợ hãi.
Hai mắt Ngân Kiều sưng húp lên giống như hai quả hạch đào, lạnh lùng nói: "Hoàng thượng, người muốn vào thì vào đi, có gì đâu mà không dám nhìn?"
“Lúc còn sống nương nương yêu người như thế, nàng ấy có biến thành quỷ cũng sẽ không làm tổn thương người.”
Những câu nói ấy giống như một đòn trí mạng giáng vào gáy Sở Kỳ An, cơ thể hắn lại lung lay sắp đổ, trên mặt cắt không còn một giọt máu.
Tống Xu vội đỡ lấy hắn: "Hoàng thượng…”
Sở Kỳ An hất tay Tống Xu ra.
Hắn bước vào, đi đến bên ta:
“A Tụng.”
Hắn khẽ thì thầm.
Năm xưa, chỉ cần hắn gọi ta như thế, ta đều vui vẻ hứng đáp lại: "Hử!"
Nhưng mà lần này đây, ta không cách nào đáp lại Sở Kỳ An nữa.
Sở Kỳ An vẫn bướng bỉnh gọi ta, "Nàng không thể chế.t được, nàng còn đang khỏe mạnh như vậy, vui vẻ như thế..."
Thái y cạnh đó khám cho ta, nhẹ nhàng nói với Sở Kỳ An:
"Hoàng thượng, có lẽ là quý phi chế.t là vì vết thương cũ tái phát."
“Ba vết thương do mũi tên bắn ở sau lưng, bên vai trái còn chịu phải một chưởng, một chưởng đó rất gần với tim.”
Sở Kỳ An ngây người ra.
Hắn biết những vết thương này từ đâu mà có.
Vết thương do mũi tên bắn ở sau lưng là lúc bảo vệ hắn đoạt ngôi.
Bên vai trái là lúc ám sát gian tướng bị trúng một chưởng của thủ hạ đối phương.
Khi ấy Sở Kỳ An hỏi ta có đau không, ta vừa gặm đùi gà vừa lắc đầu: "Không đau, không đau, chàng xem bây giờ ta được ăn đồ ăn thơm ngon, sức khỏe còn khỏe hơn gấp bội!"
Thật ra làm sao có thể không đau chứ?
Chẳng qua là ta không quen nói ra mà thôi.
"Bị tái phát từ vết thương cũ, rồi còn tích tụ thành bệnh, vi thần cả gan suy đoán, Khương quý phi chế.t vì bị suy tim..."
Sở Kỳ An rũ mắt xuống nhìn ta.
Hắn đưa tay ra như muốn chạm vào khuôn mặt ta:
“Là trẫm......”
Là trẫm đã hại chết nàng ấy.
Nhưng Sở Kỳ An không thể nói được gì, Ngân Kiều đứng bật dậy, nàng chắn trước người ta: "Xác chế.t xui xẻo, vì long thể an khang, hoàng thượng vẫn là không nên tiếp xúc thì hơn.”
Nàng chắn trước bảo vệ thi thể của ta, không để cho Sở Kỳ An chạm vào ta.
Sắc mặt của Sở Kỳ An lại trắng bệch.
Hắn biết Ngân Kiều hận hắn.
Ngay cả Ngân Kiều cũng hận hắn như thế, chứ đừng nói gì là......
Hắn khàn giọng nói: "Trước khi A Tụng rời đi, có phải nàng ấy rất hận trẫm không?”
Ngân Kiều im lặng một hồi rồi nói: “Nương nương không nhắc tới.”
Nàng lấy ra một bức thư, vẻ mặt lạnh lùng: "Đây là bức thư mà nương nương để lại cho hoàng thượng, hoàng thượng tự xem đi.”
Sở Kỳ An cho tất cả mọi người lui đi.
Hắn ngồi một mình trong lãnh cung, bên cạnh thi thể của ta, hắn mở phong thư ra.
“Ngai như sơn thượng tuyết
Kiểu nhược vân gian nguyệt.
Văn quân hữu lưỡng ý,
Cố lai tương quyết tuyệt.”
Là, một bài thơ rất dài.
Nhưng trên trang đầu tiên chỉ viết bốn câu này là hết rồi.
Sở Kỳ An lật sang trang giấy thứ hai.
“Xin lỗi chàng, thiếp thật sự đã quên mất đoạn sau rồi.”
Thôi có cái gì thì nói cái đó đi.
“Sở Kỳ An, thiếp thích chàng.
Thiếp cũng biết chàng không thích thiếp, nhưng không sao cả, cảm ơn chàng đã đối xử tốt với thiếp trong suốt những năm vừa qua.
Thiếp biết bản thân mình không sống được bao lâu nữa, nên đã để lại bức thư này để nói đôi lời lại với chàng.
Ở Hồ Đông có một tảng đá lớn màu đen, thiếp thường hay ngủ ở trên đó, mỗi lần nằm ở trên đó thiếp đều cảm thấy rất an tâm, vì vậy hy vọng chàng hãy đem nó chôn cùng với thiếp, để thiếp có thể mãi mãi ngủ ở trên đó.
Ở trong cung, ngoài chàng ra thiếp cũng không quen biết ai khác, chỉ có Ngân Kiều vẫn luôn kề cạnh bên thiếp, bây giờ điều duy nhất thiếp không yên lòng là em ấy. Hy vọng chàng cho em ấy nhiều bạc một chút, sau đó đưa em ấy xuất cung, suy cho cùng thì chắc là chàng cũng biết cái hoàng cung ch.ó m.á này thật sự không phải là nơi dành cho người ở.
Haiz! Thật ra thiếp cũng không yên lòng về chàng. Sau này sẽ không có thiếp chiến đấu cho chàng, giế.t người cho chàng, năm dài tháng rộng sau này thiếp không thể bảo vệ chàng được nữa, chàng phải tự bảo vệ mình, làm hoàng đế cho tốt, đừng có chọc vào nhiều kẻ thù như vậy.
Sau này chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa!
Khương Tụng.”
9
Sở Kỳ An đọc xong thư của ta.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của hắn.
Đột nhiên, những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mặt ta từng giọt từng giọt một.
Ta chợt nhận ra, Sở Kỳ An đang khóc.
Đây là lần đầu tiên ta thấy hắn khóc.
Sao lại khóc? Rõ ràng là hắn tự nói ra mà, hắn yêu Tống Xu, hắn đối xử tối với ta cũng chỉ là vì ta giống Tống Xu thôi.
Người mình không yêu không còn nữa, hắn cũng sẽ đau lòng đến vậy sao?
Ta không thể hiểu được, sư phụ cũng không có dạy ta.
Không biết đã trôi qua bao lâu rồi, tiểu thái giám đi vào thông báo:
“Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương đột nhiên lên cơn đau tim, đã ngất xỉu rồi ạ.....”
Sở Kỳ An đứng dậy, nước mắt trên mặt hắn đã khô, nhìn sang vẫn là dáng vẻ lạnh lùng như thường lệ.
Nhìn đi, cho dù ta có chế.t rồi, dù có khiến cho Sở Kỳ An hơi khổ sở thì hắn vẫn sẽ đến chỗ Tống Xu thôi.
Thật may là, ta không còn quan tâm nữa.
10
Thi thể của ta được đặt ở đền thờ hoàng gia, chọn ngày để hạ táng.
Ngân Kiều luôn túc trực bên linh cữu cho ta, nàng ấy khóc tới ngất xỉu đi mấy lần, ta rất đau lòng, bao lần muốn ngồi dậy từ trong quan tài để an ủi nàng ấy.
Nhưng ta không thể, Ngân Kiều là người hấp tấp không giấu được chuyện gì, vì đại kế của nửa đời còn lại, ta chỉ đành để nàng ấy thiệt thòi trước.
Sở Kỳ An chưa từng tới thăm ta lần nào.
Nhưng hắn đã đáp ứng theo tâm nguyện cuối cùng của ta, chuyển tảng đá lớn màu đen ở Hồ Đông tới đây, để ta nằm ở trên đó rồi chôn xuống.
Ngày chôn cất niêm phong quan tài, Sở Kỳ An và Tống Xu cùng nhau đến.
Sở Kỳ An vẫn luôn rất bình tĩnh.
Cho đến khi có một cô cung nữ rụt rè trình lên vật của Tống Xu: "Hoàng hậu nương nương, đây là vật được vớt ra từ trong hồ sen, hình như là đồ mà người muốn trước đây đó ạ.”
Đó là một ngọc bội, lấy ngọc bích làm nền, bên ngoài được điểm xuyết bằng cành trúc được khắc bằng vàng.
Ta đã đeo nó suốt bao năm, sau đó ném nó vào hồ sen.
Nàng ta muốn vứt miếng ngọc bội kia đi, Sở Kỳ An lại đột nhiên nói:
“Đưa đây.”
Bằng một cách nào đó, ngay khi nó được giao vào tay của Sở Kỳ An, màu vàng kim ở mặt ngoài của ngọc bích đột nhiên rơi ra.
Vì thế miếng ngọc bội kia nứt ra làm vài đoạn.
Nhìn từ phần rìa, ngọc bội này đã vỡ từ lâu rồi.
Sở Kỳ An ngẩn ra: “Ngọc vỡ?”
Phải biết được rằng, ngọc có thể ngăn tai họa cho chủ nhân, nhưng ngọc vỡ không rõ vì sao, ngược lại còn gây tai họa.
“Trong cung ta có nhiều kỳ trân dị bảo như vậy, sao lại đeo một khối ngọc vỡ trên người?”
Ngân Kiều nói với đôi mắt đỏ hoe:
“Nương nương từng nói với nô tỳ, ngọc bội này là người tặng cho nàng ấy vào lần gặp nhau đầu tiên.”
Sở Kỳ An ngớ người.
"Nàng ấy mang theo khối ngọc bội này để bảo vệ hoàng thượng lúc người đoạt ngôi, thủ hạ của thái tử bắn một mũi tên, chính khối ngọc bội này đã chặn lại được một chút."
“Cũng bởi vậy mà ngọc bội bị vỡ, nương nương tìm một người thợ thủ công, đánh vàng lên để làm vỏ ngoài mới ghép được những mảnh ngọc bội lại với nhau.”
"Nàng ấy nói đeo khối ngọc bội này, những vận rủi đều có thể tới tìm nàng ấy, còn vận may đều để lại cho hoàng thượng."
“Nàng ấy yêu hoàng thượng, cho nên cam tâm tình nguyện ngăn tai họa thay hoàng thượng.”