Khưu Tổng, Trả Tiền Sữa Bột Cho Con Trai Anh

Chương 6: Chắc không phải một lần là trúng số độc đắc đâu ha.



Chị gái bán thuốc mặc dù có chút khinh bỉ cô vì cái tội chơi đã xong giờ mới biết sợ nhưng vẫn thuận theo ý dân mà nói: "Thuốc này dùng được trong vòng hai mươi bốn giờ."

"Ô! Quá tốt rồi!"

Đề Dao vui đến mức nhảy dựng lên.

Chị gái lại tạt cho cô một gáo nước lạnh: "Đương nhiên uống càng sớm càng tốt, càng lâu càng không dễ đạt tới tác dụng."

"À..."

Đề Dao ỉu xìu như trái cà tím. Nhưng rất nhanh cô đã khôi phục lại sinh khí, vội vàng bẻ viên thuốc bỏ vào miệng, đến nước cũng không cần cứ thế mà nuốt xuống.

Chị gái bán thuốc liếc trắng mắt nhìn cô xong cũng từ bi đưa cho cô chai nước suối, còn mở ra giúp cô.

"Cảm ơn chị."

Đề Dao lễ phép cảm tạ rồi nhận chai nước tu ừng ực gần nửa chai. Ban nãy vội vàng chạy đến đây cô cũng chưa kịp uống miếng nước nào sau khi ăn xong một nồi mì bự trảng.

"Thật ra cô có thể không cần quá lo, thời buổi bây giờ con người ăn quá nhiều thức ăn rác, đời sống buông thả không biết tiết chế nên chức năng kia thường dễ bị mất hiệu quả, càng chẳng dễ bị dính trong một lần đâu."

"..."

Có phải một lần đâu... Đề Dao im lặng nuốt ngụm máu vào bụng, chân thành cảm tạ sự nhắc nhở đầy chân tình thực cảm của chị gái bán thuốc rồi tạm biệt chị.

Thôi, chắc số cô cũng không có may mắn mà trúng độc đắc ngay lần đầu đâu.

Đề Dao tự an ủi mình, sau đó liền trở lại dáng vẻ lạc quan yêu đời ngày thường của mình, tung tăng chạy đi mua cho mình một hộp cổ vịt rồi trở về nhà tự hoan tự nhạc, trải qua cho hết ngày nghỉ cuối cùng rồi mai lại tiếp tục làm nô lệ của xã hội.

...

"Sếp, đây là mọi thứ về cô Đề."



Dụ Chinh vừa nói vừa đưa cho Khưu Trác một cái túi hồ sơ màu vàng còn được hắn nêm phong kỹ càng như hồ sơ tuyệt mật.

"Cô Đề vừa mới ra trường cách đây nửa năm, chuyên ngành marketing, dạo trước vừa bắt đầu đi làm... Khéo làm sao lại là một công ty con dưới trướng tập đoàn Khưu thị. Mặc dù chỉ là một chức vị nhỏ, còn là lương thực tập. Còn có một chuyện là cô ấy có bạn trai, mới chia tay hôm qua."

Dụ Chinh nói xong không khỏi đổ mồ hôi. Điều này không phải chứng tỏ người ta là thất tình mới đi bar uống rượu rồi kiếm sếp hắn làm tình một đêm ư.

Ai biết sếp hắn không hề giận như trong tưởng tượng của hắn, chỉ đem hồ sơ đặt qua một bên, nhàn nhạt hỏi: "Vụ việc bên nước M đã xử lý tới đâu rồi?"

Dụ Chinh nghe tới chuyện này cũng e ngại không kém, nhưng làm một trợ lý toàn năng, hắn vẫn phải tê da đầu nói: "Người phụ trách bên đó tỏ vẻ không giải quyết được, cần sếp... Tự mình đến chủ trì."

Khưu Trác nghe xong không nói được hay không, chỉ bảo: "Chuẩn bị đi nước M."

"Vâng thưa sếp."

Cứ như vậy, sau khi Khưu Trác nhận được mọi thông tin về Đề Dao lại chẳng kịp nhìn xem đã phải đi nước M giải quyết rắc rối của chi nhánh bên đó, một lần đi là đi tận hai tháng trời.

Khưu Trác không ra mặt thì thôi, một lần là đem tai họa ngầm của chi nhánh bên đó giải quyết triệt để, ổn định mọi thứ, hành động như sấm rền chớp giật.

Đương nhiên anh cũng vì vậy mà bỏ lỡ Đề Dao hai tháng.

"Dao Dao, dạo này thấy cô hơi ể oải thì phải."

Đồng nghiệp làm chung bộ phận với Đề Dao nhìn cô nằm dài trên bàn làm việc, không khỏi quan tâm một câu: "Nếu thấy không khỏe thì xin nghỉ đi. Công việc ở bộ phận chúng ta cũng không hề nặng nhọc gì."

"Tôi không sao, chỉ là dạo này hơi buồn ngủ. Cảm thấy dù ngủ thế nào cũng không đủ."

Đề Dao nói thì nói nhưng chẳng đề nồi bao nhiêu tinh thần. Nhưng mà nhìn dáng vẻ của cô, lời cô nói cũng có sức thuyết phục.

Ngủ nhiều?

"Trước đây cậu có từng bị vậy không?"

Đồng nghiệp trong lòng nghi hoặc.



"Không có, mới dạo này thôi."

Sau khi nghe Đề Dao nói xong càng cảm thấy ngờ ngợ, nín nhịn một hồi lại không nhịn được nói: "Nghe cứ như chị dâu tôi dạo này vậy. Bởi vì đang mang thai, mới được vài tháng thôi nên chị ấy rất thèm ngủ. Dạo đầu chị ấy còn tưởng chỉ là ngủ nhiều một chút, ai nhè mang thai rồi."

Chẳng ngờ nghe vào tai Đề Dao lại như sét đánh giữa trời quang. Cô gần như ngồi bật dậy trên ghế, dọa cô nàng đồng nghiệp hết hồn: "Làm sao vậy?"

"Tôi... Không nói gì sai chứ?"

Đề Dao ngơ ngác một đỗi mới thất thần tỉnh lại. Cô thấy đồng nghiệp bởi vì không biết ra sao mà càng áy náy thì quơ quơ tay không sao cả nói: "Không có gì, cô không nói sai. Chẳng qua là tôi nhớ ra một chuyện mà mình vô tình quên mất."

"Có lẽ tôi phải xin nghỉ thật."

Đồng nghiệp thấy cô không có vẻ gì là không tốt thì thở ra một hơi, chuyện mình vừa nói cũng quên bén đi mất, nghe cô nói vậy còn chủ động bảo: "Nếu cậu gấp thì viết đơn đi rồi tôi đưa giùm cho."

"Vậy cảm ơn cô trước."

Đề Dao không khách khí, nhanh chóng đánh máy đơn xin nghỉ chuyển cho đồng nghiệp rồi xách túi chạy về trước.

Đề Dao luôn là một người nghĩ là làm, cô vừa nghĩ muốn đi bệnh viện kiểm tra là vừa rời khỏi công ty liền đi luôn.

Vừa nộp đơn cô vừa nói với y tá phụ trách: "Tôi muốn làm xét nghiệm máu."

Y tá không có gì dị nghị, nhanh chóng làm đơn cho cô rồi đưa cô đến nơi làm xét nghiệm.

Bệnh viện Đề Dao chọn là một bệnh viện tư nhân lớn, bởi vì vậy mà thời gian chờ đợi khám bệnh cũng ít hơn bệnh viện công, Đề Dao chỉ đợi tầm mười phút sau khi rút máu là đã có kết quả.

Chẳng qua sau khi có kết quả y tá phục trách lại chuyển cô qua bộ phận phụ sản.

"..."

Đề Dao vốn dĩ còn mang tâm lý may mắn nên mới không trực tiếp đến khoa phụ sản làm xét nghiệm mà ở khu tổng hợp xin làm xét nghiệm trước, không nghĩ tới cuối cùng vẫn phải tới khoa phụ sản, vẻ mặt Đề Dao kiểu sống không còn gì luyến tiếc cầm kết quả đi đến khoa phụ sản.