Khuyết Ấn/Dương Bình Nhi - Quyển 1: Bắc Thành Sụp Đổ

Chương 24: Thật Trong Giả, Giả Trong Thật



Cả bốn người bọn họ đều hỏi chung một câu hỏi làm tôi có chút hoang mang. Mắt tôi lúc này hai màu... Hai màu thật sao? Không thể nào...


Mắt tôi vốn hai màu; một mắt xanh rêu đen, một mắt màu đỏ đặc trưng của Ma cà rồng. Nhưng từ khi bị hất tung đến đây rồi nằm bất động một thời gian dài mới tỉnh, tôi bị mất hết năng lực Ma cà rồng, hai mắt tôi chỉ còn một màu xanh đen. Tôi cũng không còn có thể nhìn xa như trước, cả khả năng nhìn trong bóng tối cũng không còn. Sao bây giờ mắt tôi lại có hai màu như trước? Lẽ nào sức mạnh của tôi đã quay về?


Tôi thử phóng tầm mắt ra xa quan sát xung quanh. Quả nhiên đây không phải gian mật thất lúc đầu tôi bị hút vào, cũng không phải hang động có con rắn hóa thạch. Đây là một hang động khác rộng và cao hơn rất nhiều so với hang Mãng Xà Thạch. Có khi phải gấp ba lần.


Trùng Đèn Chuông đã bay tản ra khắp động. Ánh sáng của chúng như những quả cầu rọi sáng từng khu, từng khu. Trong động không có con Mãng Xà Thạch, cũng không có thứ dịch lỏng lỏng kinh tởm nhung nhúc Trùng Huyết Tử, hoàn toàn trống không. Tôi có thể nhìn rất xa tít trên vòm hang những cái hốc sâu hoắm. Tôi nhìn được cả những mảng cỏ rêu lớn bám vào vách động đang khẽ đung đưa. Hóa ra thứ mềm mềm có mùi dễ chịu tôi vừa nằm lên là loại cỏ rêu đặc biệt này.


Tôi thử nhún người bật lên cao. Nếu như sức mạnh của tôi đã trở lại thật thì tôi có thể di chuyển rất nhanh, tốc độ có khi còn hơn cả Ngô Thông, Dương Dương. Kể cả không có phép dịch chuyển thì tôi vẫn có thể đuổi kịp họ. 


Tôi vận động toàn thân, cố gắng nhún một cái lấy đà để bật lên, sau đó thì nhanh chóng ngã uỵch xuống đất đau điếng. Tệ thật! Tôi vẫn không thể bay lên được. Lẽ nào chỉ mắt tôi hồi phục thôi, còn bao nhiêu sức mạnh của tôi đều chưa quay lại?


Thấy hành động kỳ quặc khó hiểu của tôi cả bốn người bọn họ đều ngơ ngác. Tôi nằm bần thần một lúc đành ngồi dậy cười như mếu. Dương Dương đỡ tôi dậy rồi cứ lắp bắp mãi một câu: "E... m khô... ô... ông bị... biến... hình... đấy chứ?"


Tôi không khỏi khó chịu: "Cái gì mà biến hình chứ. Chẳng phải đã nói với anh rồi sao. Em là ác quỷ. Em còn biến được thành cái gì nữa? Thành Tiên nữ chắc? Mắt em sinh ra vốn hai màu mà."


"Mắt cô hai màu thật sao?" Tiên nữ hoang mang nhìn tôi.


"Đúng! Tôi là con lai." Tôi khẳng định không chút do dự, cũng không muốn giải thích gì cả.


"Thật trùng hợp quá, cô cũng là con lai giống Dương ca à?"


Tiên nữ thốt lên làm tôi giật mình. Tôi đúng là con lai vì tôi chỉ có một nửa Ma cà rồng. Còn Dương Dương cũng là con lai thì quả rất đáng kinh ngạc.


Tôi nhìn lại Dương Dương, mắt anh có hai màu à? Đúng là trước giờ tôi không chịu để ý vì tộc Tiên đi đâu cũng lóe sáng, ánh mắt họ trong veo êm đềm tựa như nước mùa thu nên tôi không để ý mắt Dương Dương có hai màu hay không.


Mọi người đang từ tập trung nhìn tôi lại chuyển sang nhìn Dương Dương. Anh đúng là con lai nhưng mắt anh có một màu trong như nước thôi mà.


Dương Dương cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên. Anh chỉ cười tươi. Dương Dương tỏ ý rằng anh là con lai thì có gì lạ đâu, từ khi sinh ra anh đã là kỳ nhân kiệt xuất giống Vương tử rồi. Vương tử Bắc Thành tàn tật mù lòa thì Vương tử tộc Tiên là con lai cũng đâu có gì ghê gớm. 


Tôi bỏ qua Dương Dương mà quay sang lừ mắt với Tiên nữ.


"Con lai thì sao? Tôi được lai giống từ loài ác quỷ vô cùng đáng sợ đấy." Tôi ngang ngạnh với Tiên nữ.


"Cô không đùa đấy chứ?" Tiên nữ mặt nghệt ra có chút hốt hoảng.


"Cô cứ chờ xem, món nợ hai bàn tay suýt bị chặt tôi sẽ trả đủ cho cô." Tôi cười gian xảo, nhìn bộ mặt ngây thơ của Tiên nữ càng lúc càng tái mà trong lòng đầy hả hê.


"Từ khi nào em có vẻ mặt đầy tà khí thế hả?" Vương tử Anh Nhi cốc vào trán tôi rõ đau.


Tiên nữ còn lè lưỡi chế giễu tôi. 


Tôi khẽ hừ lạnh một tiếng, lòng không khỏi hậm hực khi Vương tử lại bênh vực cô ma nữ giả Tiên này.


Tôi ném ánh nhìn hằn học về phía Vương tử, anh ngược lại không thèm chấp với thái độ trẻ con của tôi, anh nhìn ngắm cái động trống rỗng rồi như đang suy nghĩ gì đó, một lúc sau nói phải tìm cách thoát ra khỏi đây đã. Dù có khó chịu với Vương tử nhưng trong lòng tôi lại thấy vui đến lạ, mắt anh cuối cùng cũng đã nhìn được và đã nhìn thấy hình dáng thật của tôi. Thật không biết phép thần thánh nào lại màu nhiệm đến thế, có thể khôi phục được ánh nhìn cho Vương tử thần kỳ đến vậy?


Phải chăng là nhờ sức mạnh của Hỏa Kỳ Lân?


Tôi nghĩ không nổi. Nhưng thật cám ơn ông trời đã trả lại đôi mắt cho Vương tử. Con người anh đã phải chịu quá nhiều mất mát và hi sinh rồi.


(...)


Cái động này biết nói gì về nó đây... Nó hoàn toàn trống rỗng, không có gì ngoài loại cỏ rêu đặc biệt dài và có mùi thơm dễ chịu. Tôi lắng nghe xem có âm thanh gì không thì cũng chỉ nghe thấy tiếng nước chảy rất nhỏ luồn qua các ngách hang động. Xem ra tai tôi cũng đã khá hơn. Đây đích thị là một động rêu bí ẩn rồi, tôi vừa nghe lỏm thấy Dương Dương nói như vậy.


Vừa rồi Thái tử giả (Linh Ảnh) có thể dễ dàng biến mất khỏi động thì tại sao chúng tôi lại không thể? Về mặt lý mà nói thì mấy người kia có thể dùng phép dịch chuyển hay phép gì đó giống như lúc tới hồ Lục Thủy kia mà.


Tôi nhìn sang Vương tử thăm dò động thái thì thấy anh đang chăm chú xem xét cái động trống trơn này. Nhìn cái biểu cảm bí dì dị đó là đủ hiểu không thể dùng phép trong này rồi. Có điều, Linh Ảnh làm thế nào mà biến mất được khỏi đây trong khi toàn bộ nơi này đã bị pháp lực vây hãm? 


Toàn thân Vương tử lướt lướt trên mặt đất khiến tôi có cảm giác thấy hơi rờn rợn. Cứ như đang nhìn ma quỷ đi đi lại lại vậy. Dù tôi cũng có thể nói là một dạng ma, nhưng mà...


Vương tử Anh Nhi nói Linh Ảnh vốn chỉ là linh hồn được dùng phép thực thể, nó không có tà khí hay yêu khí, sát khí nên nó có thể đi qua bất kỳ kết giới nào. Và nó di chuyển rất nhanh dù không có phép dịch chuyển. Linh Ảnh thừa hưởng sức mạnh của linh hồn chủ thể. Chủ thể có nhiều pháp lực thì nó có sức mạnh tương đương. Tuy vậy, tôi không hiểu tại sao Linh Ảnh của Quận chúa với đầy pháp lực cao siêu mà lại không lấy được Phụng Xà Tiễn. Chẳng nhẽ nó sợ lũ Trùng Huyết Tử kia?


Tôi nhất thời quên mất là Linh Ảnh không có Kiếm Tiên Hoàng Nhãn Long thì không thể nào giải ấn cho Phụng bay lên đánh thức Mãng Xà Thạch được.


Cả bọn chia nhau ra xem xét các ngóc ngách của động rêu. Động này thực sự rất rộng, không hiểu đây là phần nào của lão Quy tổ nữa. Trong đầu tôi lúc này còn thoáng thắc mắc rất vớ vẩn là mắt lão Quy tổ có màu xanh đen thẫm giống tôi không?


Loại cỏ rêu kỳ lạ thơm thơm dễ chịu này bao phủ hầu như toàn bộ lòng hang động. Chúng mọc tươi tốt hơn rất nhiều so với những loại cỏ rêu tôi đã từng biết. Đặc biệt, chúng có mùi hương rất dễ chịu; tươi mát và đầy sức sống, khác hẳn với bầu không khí quái gở của nơi này.


Không biết nếu lão Quy tổ không bị phong ấn thì nơi này sẽ như nào nữa? Sẽ là khung cảnh thần tiên cho lũ giun sán ký sinh nghỉ dưỡng chăng? Là nơi lý tưởng cho lũ Trùng Huyết Tử sinh sản? Nghĩ đến chỗ này cứ nhung nhúc đầy rẫy lũ trùng gớm ghiếc ấy mà tôi thấy sởn da gà.


Từ khoảng cách khá xa tôi nghe lỏm được Dương Dương và Vương tử nói chuyện. Vẻ mặt hai người họ rất thần bí.


"Anh Nhi, huynh nói xem, chuyện Thái tử giả là sao?" Dương Dương hấp tấp hỏi.


"Thì là vậy đấy!" Vương tử buông giọng rất thờ ơ.


"Này, huynh nói chuyện có thể dễ chịu hơn một chút được không? huynh đã biết những gì? Tôi thực sự không hiểu; Thái tử giả, Linh Ảnh, Quận chúa, rồi huynh tự dưng trở nên mạnh mẽ thế này, và cả mấy mũi Phụng Xà Tiễn kia nữa, tất cả là như nào?"


"Khi cần cho huynh biết tôi sẽ nói, giờ chưa phải lúc."


"Khi nào mới là lúc sẽ nói?" Dương Dương có vẻ rất sốt ruột.


Anh Nhi lặng nhìn Dương Dương như thể đang cân nhắc, sau anh thở dài một hơi rồi mới nói tiếp: "Khi Vương Tiên không để tình cảm lấn át hết lý trí."


"Tình cảm gì chứ? Huynh nên nói rõ ra đi! Tôi không thể cứ đuổi theo những thứ mơ hồ như này mãi được."


"Huynh có tin tôi không?" Vương tử đột nhiên quay sang nhìn Dương Dương rất nghiêm túc.


Dương Dương không trả lời, chỉ nhìn Vương tử với vẻ mặt khó xử. Vương tử lại thở dài, nét mặt thoáng trầm ngâm: 


"Nếu huynh không tin tôi thì tôi có nói gì huynh cũng sẽ không hiểu. Dương Dương, huynh hãy nhớ rằng, từ khi sinh ra cả hai chúng ta đều được giao nhiệm vụ bảo vệ Việt Quốc đến khi không còn chút hơi thở nào. Chúng ta không phải ngẫu nhiên được chọn, chúng ta là những kỳ nhân mang sứ mệnh. Có nhiều việc tôi cũng rất muốn biết rõ ràng, nhưng ký ức của tôi đã bị Thu Sa đánh cắp. Giờ đây tôi rất hỗn loạn, tâm trí tôi hoàn toàn rời rạc. Huynh không tin cũng được, bởi chính tôi cũng không muốn tin Thu Sa là người xấu. Nhưng huynh hãy nghĩ đến đại cục, tỉnh táo hơn được không? Sau này chiến tranh chắc chắn sẽ xảy ra, chúng ta đều phải chiến đấu, có thể sẽ chẳng còn ở bên nhau nữa. Tôi chưa cho huynh biết vì muốn bảo vệ huynh thôi. Chỉ cần huynh tin tôi, mọi chuyện dần dần huynh sẽ tự biết."


"Thu Sa đã đánh cắp ký ức của huynh thật sao? Không thể nào." Dương Dương cơ hồ không chấp nhận nổi điều này.


Có lẽ chưa bao giờ Dương Dương nghe thấy Vương tử nói nhiều như vậy, lại toàn những lời sâu xa khiến anh chưa 'thẩm thấu' được ngay lập tức. Anh ngẩn người suy nghĩ. Anh cũng không ngờ rằng Vương tử lại suy nghĩ cẩn trọng đến thế. Trên thân thể tàn tật kia đã phải gánh vác trách nhiệm quá lớn và quá sớm. Còn anh luôn được tộc Tiên bao bọc, anh có hoài bão nhưng chưa phải chịu trách nhiệm nặng nề nào cả. Anh dành trọn tình cảm cho một người, lấy người đó làm mục đích và nuôi ý chí phấn đấu. Giờ đây lại bảo anh phải xóa bỏ người đó, thay vào đó là sống cuộc sống của anh thực sự chứ không phải theo đuổi bóng hình nào cả. Anh còn lấy việc trả thù cho một người không là gì của mình làm mục tiêu, quả là có chút nực cười.


Dương Dương như nghĩ thông suốt điều gì đó, sống cuộc sống vay mượn hình ảnh của người khác đúng là đã lãng phí không ít thời gian của anh. Trong khi anh là Vương tử tộc Tiên mà giờ cả tộc ly tán cũng không biết tình hình mọi người ra sao. Anh không bảo vệ được tộc của mình thì là Vương tử gì chứ.


"Anh Nhi, tôi quả thực không bằng huynh." Dương Dương thiểu não nói.


"Giữa chúng ta không có chuyện hơn thua." Anh Nhi trả lời rất điềm tĩnh, bởi thực tâm trong lòng anh chẳng bao giờ so bì bản thân mình với ai.


Dương Dương ngập ngừng một lúc mới nói được: "Xin lỗi... vì đã từng muốn giết huynh!"


Vương tử cười nhạt: "Người muốn giết tôi nhiều lắm, không chỉ có mình huynh. Cho huynh biết một chuyện, tôi thành như này..." Vương tử chỉ chỉ vào cơ thể của chính mình để lý giải cho điều kì quặc đang xảy ra với anh "... là vì tôi có gân Kỳ Lân. Còn Dương huynh sẽ thành thế nào thì phải xem huynh có xứng đáng với Kiếm Tiên Hoàng Nhãn Long không?"


Lúc này thì tôi hoàn toàn không hiểu ẩn ý của Vương tử là nói về điều gì. Anh nói cứ như thể hai người họ có thể hóa thân thành những sinh vật phi phàm vậy.


"Kiếm Tiên Hoàng Nhãn Long? Huynh biết rồi sao?"


"Tôi biết Tứ Trụ không phải là một bảo pháp, cũng không hẳn là một loại vũ khí, nó càng không phải ám chỉ riêng một cá nhân kiệt xuất nào. Tôi chưa biết chắc chắn nó là thứ gì, nhưng tôi biết tôi, huynh, và cả cô ấy..." Vương tử chỉ sang tôi đang vểnh tai lên nghe trộm cuộc nói chuyện của họ, "có liên quan đến nhau."


"Cả Bảo Bình ư?" Dương Dương ngạc nhiên.


"Phải, cả cô ấy." Vương tử khẳng định rất chắc chắn. "Nhưng mà... Trong đầu tôi đến giờ còn chưa hiểu một chuyện."


"Chuyện gì vậy?"


"Tại sao Thu Sa lại bày ra mọi chuyện như này?"


"Ý huynh là Thu Sa cố ý dẫn chúng ta vào đây?"


"Tất cả đều do cô ấy sắp đặt!"


Tôi nghe trộm mà cũng thấy bàng hoàng. Là Quận chúa sắp đặt hết ư? Sao người chết như cô ta lại có thể sắp đặt mọi chuyện thành ra như này được chứ? Mục đích của cô ta là gì?


"Thu Sa muốn gì ở chúng ta?" Dương Dương lộ rõ vẻ gấp gáp.


"Không biết có phải vì Phụng Xà Tiễn không, cô ấy muốn dùng nó để phá Tinh Kết Giới. Linh hồn bị giam cầm một khi thoát khỏi Tinh Kết Giới thì chắc chắn tất cả chúng ta không phải là đối thủ. Thu Sa dám làm việc trái với tự nhiên để có được sức mạnh độc nhất thiên hạ. Theo đó cô ấy cũng chiếm hữu sự bất tử, sẽ chẳng ai có thể ngăn cản được cô ấy."


"Thu Sa có thể hồi sinh ư? Không thể nào... Chưa người nào có thể thoát khỏi Tinh Kết Giới cả." Dương Dương lập tức phủ nhận.


"Chỉ là chưa ai có thể thôi, chứ không phải là không thể. Pháp lực là thứ không tuyệt đối. Huynhnên chuẩn bị tinh thần đi. Một ngày nào đó rất có thể chúng ta sẽ gặp Thu Sa trên chiến trường."


"Chúng ta sẽ giao chiến với cô ấy?" Dương Dương không khỏi ngỡ ngàng.


"Đó sẽ là trận chiến sinh tử, nhưng giờ tôi nghĩ Tứ Trụ không phải là thứ duy nhất có thể bảo vệ Việt Quốc, trong tay chúng ta còn có một thứ lợi hại hơn." Vương tử nói đầy ẩn ý.


"Thứ gì có thể mạnh hơn cả Tứ Trụ trong truyền thuyết?"


"Pháp lực hỏng sẽ thành ván bài lật ngửa."


Nghe đến đây tôi khẽ giật mình, Vương tử không phải đang ám chỉ tôi chứ? Thực ra đúng là tôi rất lợi hại nhưng giờ tôi chỉ là cái ống nhòm và máy nghe trộm thôi.


Tôi đang đau khổ trong lòng thì bỗng nghe có tiếng cạch rõ đanh dưới chân mình. 


Chết rồi! Lẽ nào tôi đã dẫm phải cơ quan gì đó?


Rồi lại mấy tiếng cạch cạch nữa vang lên, lần này thì mạnh hơn, nghe là biết chẳng tốt lành gì rồi. Tôi nhìn sang phía mọi người thì thấy không ai để ý đến tôi đang dở khóc dở cười cả, cái động rêu này rộng quá mà. Rồi liên tiếp nhiều tiếng cạch cạch cạch đầy bất thường dội lên từ phía dưới đáy động làm tôi càng hoang mang. Sao lần nào tai họa cũng rơi vào tôi?


Tôi không thích những thứ tôi không hút máu được. Tôi lo lắng vội hét to gọi Dương Dương. Cũng chẳng hiểu sao lúc nguy nan tôi đều gọi anh ta nữa? Ban nãy anh ta đã nguyền rủa tôi và khiến tôi ghét rồi mà.


Sau vài giây đã thấy gương mặt quen thuộc của Dương Dương nháng lên trước mắt. Tôi còn đang nở nụ cười méo xệch, định nói vài lời phân trần thì bất ngờ bị sụt xuống. Khi ấy Dương Dương chưa kịp nắm lấy tay tôi. 


Trong thoáng chốc toàn bộ đáy động rêu sụt lún, để lộ ra hố đen hình lòng chảo tối tăm. Và tôi như con cá chết ngáp đang rơi tự do vào đó. 


Tai tôi nghe được nhiều âm thanh hỗn loạn, mắt thì nhìn rõ từng tảng đá lớn, từng mảng cỏ rêu đang thi nhau ụp lên người mình. Tôi còn nhìn thấy Dương Dương từ trên cao đang phi xuống. Anh cố với lấy tôi. Theo sau anh là bóng dáng quen thuộc của Vương tử.


Toi rồi, lòng chảo này khá sâu, rơi xuống kiểu này không tan xác thì cũng bị đá đè cho bẹp dúm. Lại còn hai ông tướng kia nữa, thích chết theo kiểu nào đây?


Tiếng đá lăn ầm ầm hung dữ vang khắp hang động đến chói tai. Tôi có chút sợ, toàn thân run rẩy, chẳng biết chuyện gì đang xảy ra quanh mình nữa. Vì độ nghe nhìn của tôi đã tốt hơn nên mọi thứ liên quan đến tai - mắt đều như được cường điệu hóa lên bội phần.


Khi mắt và tai hoạt động rõ hơn thì hoàn cảnh xung quanh hiện ra càng khủng khiếp hơn. Bỗng Dương Dương bắt kịp được tôi. Anh ôm chặt lấy tôi rồi cố phi thân lên, nhưng đá lở sụt lún thì cứ văng khắp nơi như muốn nhấn chìm chúng tôi xuống. Tôi không còn nhìn thấy Vương tử đâu nữa, khắp nơi toàn tảng đá lớn nhỏ bay loạn xạ.


Dương Dương nhảy cóc đủ kiểu để tránh va phải đá làm tôi càng không thể định hướng. Anh xoay thân bốn phía ngang dọc, chân còn liên tục đá văng những tảng đá đang hùng hổ phóng tới khiến tôi bị quay mòng mòng, ruột gan lộn tùng phèo hết cả.


Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cả động rêu đã sụt lún không còn biết hậu quả. Khi tôi tỉnh lại thì  đá đã ngừng rơi. Bốn bề toàn những khối đá lổn nhổn, bên cạnh là Dương Dương nằm thở dốc, trên người đã bị thương không ít. Tôi bị thương không đáng kể, có lẽ những tảng đá to đã bị Dương Dương "hứng" hết rồi. Anh quay sang