Khuyết Ấn/Dương Bình Nhi - Quyển 2: Phá Cửu Kỳ Môn Trận

Chương 25: Đột kích 1



Ba người bọn họ mỗi người một góc lại cứ tỏ ra cái vẻ bí hiểm đó chỉ khiến tôi ngán ngẩm thêm. Đương nhiên tôi sẽ chẳng miễn cưỡng bản thân phải biết cho bằng được khi bọn họ không muốn nhắc lại những việc do sự nổi loạn của tôi gây ra. Tôi càng cố giải quyết khúc mắc thì càng thấy bản thân ngớ ngẩn, lại thành cái vẻ thảm hại. Nghĩ đi tính lại tôi đành mặc kệ ba người họ. Ngần ấy thời gian cứ thế trôi qua nhạt thếch, tôi thà tìm cách vào hang ổ của lũ Tâm Nhân Ảnh còn hơn, có khi trong đó lại có trò giải khuây, ví như là cùng ăn chơi sa đọa thế kia cho quên hết sự đời.


Thái tử thì đang vui vẻ trêu hoa ghẹo nguyệt, còn tôi cứ ngồi đây rầu rĩ thì thật bất công. Hơn nữa thời gian không ưu ái Vương tử, tôi có muốn buông tay cũng không nhẫn tâm để mặc anh cho số phận định đoạt. Cho đến tận cùng tôi cũng không hiểu được sao mình lại nặng lòng với Vương tử đến vậy. Là tình cảm nam nữ thì không hẳn nhưng cứ thấy ruột gan mình không lúc nào thôi cắn rứt khi nghĩ tới anh. Tôi đã mắc nợ gì Vương tử mà ra nông nỗi ủy khuất thế này? Từ trước tới giờ tôi chưa từng bị thứ gì ràng buộc ngoài những yêu cầu và luật lệ của Max Beled. Nếu không phải vì ngài Max, tôi tuyệt đối sẽ chẳng việc gì phải sống cuộc sống gò bó như thế.


Tôi loay hoay bước tới bước lui, tính toán tọa độ, khoảng cách, hướng gió, thậm chí cả mạch nước ngầm nhưng vẫn không hiểu nổi tại sao Thái tử và hang ổ Tâm Nhân Ảnh đã gần ngay trước mắt lại không thể bước vào. Sự vụ huyên náo đêm qua có vẻ vẫn chẳng ảnh hưởng gì tới đám hư hỏng bên đó. Vậy là thế nào nhỉ? Lũ Tâm Nhân Ảnh vô diện mạo kia không về bẩm báo với đồng bọn, và cũng không phải do Bảo Bình cổ dài phái tới, chúng là hành động tự phát ư?


Lũ Tâm Nhân Ảnh đang đong đưa trêu đùa Thái tử đều mang diện mạo xinh đẹp, mặc những trang phục áo dài điệu đà thêu họa tiết. Trong tay chúng luôn cầm ly rượu bằng bạc sang trọng, chạm khắc hoa văn độc đáo. Quan sát kỹ thì thấy họa tiết trên trang phục và trên những ly rượu đó giống nhau. Ban đầu tôi cứ thấy ngờ ngợ không rõ họa tiết này là gì mà quen đến thế, đảm bảo đã bắt gặp trên dưới hai lần. Không chỉ thế, họa tiết đó còn xuất hiện vài nơi trong hang ổ của Tâm Nhân Ảnh nhưng tôi không thấy rõ được bởi cái bọn cổ dài quái đản đó cứ đi qua đi lại vô cùng rối mắt.


Phải mãi về sau tôi mới nhớ ra những họa tiết này tôi đã thấy trong mật đạo có khắc manga trên tường, và còn ở một nơi quái đản nữa là bụng lão Quy tổ. Tôi không hiểu từ hồ Lục Thủy - nơi ẩn thân của lão Quy tổ tới đảo Long Vĩ xa xôi thế này sao lại xuất hiện thứ họa tiết giống nhau. Hồ Lục Thủy thuộc địa phận Bắc Thành, còn đảo Long Vĩ lại thuộc tộc Giáng Long huyền bí đã mất tích từ ngàn năm trước cai quản. Hai địa điểm này thuộc vùng trị vì của hai tộc mang bản sắc riêng, không giống nhau về văn hóa hay tôn giáo, hà cớ làm sao lại cùng có loại họa tiết này? Không lẽ lão Quy tổ của tôi từ xa xưa đã di cư từ ngoài vịnh Bái Tử Long vào hồ Lục Thủy và sống cho tới tận bây giờ? Nếu tính thời gian khéo léo thì lão phải thọ hơn nghìn tuổi. Điều này nếu là sự thật thì quả chấn động trời đất. Một con rùa mà có thể sống lâu như vậy, lại còn có phép biến hóa và ẩn mình tận sâu dưới đáy hồ, nếu không phải để trấn mạch hay yểm địa thì còn mục đích gì nữa? Lại thêm bốn cái cột đá có Tứ Linh kỳ ảo hút máu... Thực sự hồ Lục Thủy cũng rất quái lạ, không thua kém gì công trình dưới đáy biển và Long Vĩ Thành này. (Chương 7 – Quyển 1)


Họa tiết đó nhìn hao hao giống hình con chim nhưng không phải loài chim bình thường hay thần thánh đến mức là Phượng Hoàng, cũng không phải loài kỳ nhông to đùng mà Tây Sương Thành vẫn sử dụng để di chuyển. Nhấn mạnh thêm là kỳ thực tôi cũng không rõ cái loài sinh vật ở Tây Sương Thành mà Ngô Thông và đội quân của Phạm Tướng Quân cưỡi là con gì, bởi lần nào thấy chúng tôi cũng đang trong tư thế vô cùng oái oăm nên chẳng nhìn được rõ. Chỉ biết sinh vật ở Tây Sương mang hình hài loài kỳ nhông khổng lồ nhưng lại có lông mượt và cánh ngắn dày. Với đặc điểm của cặp cánh ngắn, dày như thế nên loài vật này chạy còn ổn định và nhanh hơn cả bay. Khi bay thì chúng chỉ bay tầm thấp, khoảng trống thoáng đãng. Tôi cứ tạm gọi chúng là kỳ nhông chứ đã nghe đâu có ai đó gọi chúng là Bích Kê. (Chương 2 – Quyển 1)


Sau cùng thì Dương Dương bí bách quá liền kêu tôi tốt nhất là ngồi yên, đừng đi lại lung tung, lỡ chẳng may đạp phải cơ quan nào đó thì rất phiền phức. Bạch Nguyên thấy vậy cũng chợt ồ lên nói rằng khi ở công trình dưới đáy biển Ngô Thông đã gọi tôi là kẻ có duyên với rắc rối. Vẻ mặt của Dương Dương có chút bất ngờ khi thấy Bạch Nguyên nhắc tới công trình dưới đáy biển, sau anh lại chẳng hỏi thêm điều gì, dù nhìn thần thái thấy rõ là đang rất tò mò.


Tôi đã chờ đợi giây phút này đến muốn phát điên nhưng không dám mở lời. Thật may cuối cùng thì Dương Dương cũng chịu lên tiếng, phá tan cái bầu không khí ngột ngạt suốt cả ngày. Dương Dương biết tôi bối rối, liền hỏi trước: "Em nghĩ gì?"


Chỉ ba chữ vỏn vẹn thốt ra từ làn môi mỏng kia đã khiến tôi bắn súng liên thanh, chốt lại tôi nhấn mạnh câu cuối: "Tôi không hiểu sao Thái tử... thế kia... đó đó, và sao lối vào lãnh địa của Tâm Nhân Ảnh lại như không tồn tại dù đã ở ngay trước mắt?"


Dương Dương khẽ hất nhẹ làn tóc ánh kim ra sau, không nhìn tôi mà nói: "Mấy ngày qua, cả ngày lẫn đêm em đều nhìn thấy Thái tử?"


"Đúng!" Tôi chưa hiểu ý Dương Dương muốn hỏi nên trả lời ngập ngừng.


"Chỉ mình em thấy Thái tử, không ai trong số chúng ta thấy cả." Dương Dương khẳng định, rồi khoanh tay như thể đang nghĩ. Anh liếc nhìn tôi chưa đến một giây đã né sang hướng khác: "Khả năng chúng ta đang bị Tâm Nhân Ảnh dẫn dụ là không thể. Ở đây chắc chắn là có kỳ môn. Lũ Tâm Nhân Ảnh không có gương mặt lảng vảng ở đây là để canh kỳ môn."


Kỳ Môn? Thì ai chẳng biết ở đây có kỳ môn, nhưng nó là cái quái gì mới được. Chẳng lẽ cánh cửa đó vô hình? Mà vô hình thì cũng phải dài vạn cây số cho nên mấy ngày đường cũng không tới nơi. Suy đoán của Dương Dương xem chừng có cũng như không.


Trong Cửu Kỳ Môn Trận quả thực các kỳ môn vô cùng xảo diệu, không thể phát hiện ngày một ngày hai. Từ cánh cửa dưới hào nước có tượng Bí Hí ngồi trấn, rồi đến hố nước trong hốc núi ma quái, giờ thì đến lãnh địa của Tâm Nhân Ảnh... không cái nào thôi khiến người ta điên đầu. Kỳ môn này không hiểu do thứ gì tạo ra mà lại trớ trêu kiểu như vậy. Nếu chỉ có mình tôi nhìn thấy liệu có trường hợp nó đang đánh lừa tôi không? Cảnh tượng tôi nhìn thấy không phải là thực, chỉ là ảo ảnh lừa mắt? Vốn dĩ mắt tôi chỉ có thể nhìn xa chứ tôi không miễn nhiễm với pháp lực. Nếu kẻ nào đó cao tay sử dụng thị pháp thì mắt thường như tôi không thể nào phân biệt được, việc bị lừa cũng có thể xảy ra lắm. Nhưng nếu để lừa mắt tôi mà lại dùng ảo ảnh Bảo Bình cổ dài gớm ghiếc đang âu yếm Thái tử thì... là cái kiểu gì?


Đến đêm tôi vẫn chưa nghĩ ra nổi cái gì nên hồn, mặt thì căng nứt lung tung, người từ lúc nào đã như khúc gỗ mục. Mấy người kia có vẻ cũng thoái chí mà tìm chỗ ngủ sau khi ăn uống qua loa. Bạch Nguyên vẫn rất tử tế chăm sóc cho Vệ Môn Thần. Thi thoảng Bạch Nguyên còn chọc ghẹo cho Vệ Môn Thần tức điên lên, bọn họ cãi nhau một chập long trời lở đất rồi lại làm hòa cứ như đôi uyên ương thời bọ xít với bọ hung vậy. Ồn ào một hồi, sau đó hai người họ cũng chịu đình chiến, tựa lưng nhau mà yên giấc bên đống lửa. Trong màn đêm tĩnh mịch, lúc này thì bọn họ tình cảm thấy ớn.


Cuối cùng tôi cũng không bị làm phiền nữa. Sự ồn ào của hai người kia mâu thuẫn với sự im lặng của Dương Dương khiến tôi vô cùng khó chịu. Nhưng tôi không thể ghé qua chỗ Dương Dương ngồi mà tỏ ra thân thiết quan tâm hỏi han cho được, làm thế khác nào đang hạ mình. Tôi đành đổ mọi ánh nhìn và suy nghĩ rối rắm vào đống lửa cháy dở dang kia, cứ như trong nó tồn tại mọi thứ tôi cần.


Sương đêm dày kệp phủ kín một góc rừng, trên bề mặt lá cây đều đã ướt đẫm, nhỏ giọt tong tong xuống, mang theo thứ mùi tinh khiết. Tôi tranh thủ hít hà lấy thứ mùi này, bởi mỗi khi ngửi tôi đều cảm thấy như khí sống đang tràn vào phổi. Có vẻ như tôi hợp với ban đêm và làm bạn thân với sự cô đơn, một mình, cho nên với quang cảnh quanh mình lúc này lại thấy tinh thần vô cùng thoải mái.


Dương Dương đã lại gần tôi từ lúc nào, để tôi tự tận hưởng một lúc, anh khẽ ngồi xuống bên cạnh tôi buông giọng dỗ dành chứ không giống kiểu nhắc nhở: "Nhóc con, ngủ đi!"


Nhóc con? Tôi? Tôi trừng mắt nhìn lại Dương Dương cứ như con mèo xù lông lên khi bị ai đó trêu ghẹo. So với những người ở đây đúng là tôi thấp bé hơn hẳn, nhưng điều đó không có nghĩa tôi là con nhóc, nhìn tôi mà xem, già đau già đớn, lại đầy thẹo ngang dọc tầm cỡ dân anh chị, sao có thể gọi tôi quá lố như vậy.


Dương Dương khẽ thở một hơi dài, vin đầu tôi ngả vào lòng anh rồi ghì thật chặt, chân tay tôi có qươ loạn xạ cũng không giãy ra được. Cuối cùng thì tôi không thể phản ứng nữa bởi Dương Dương cứ liên tục xoa xoa đầu tôi rất ân cần bằng bàn tay ấm áp, hành động này giống như ngài Max vẫn làm khi tôi còn nhỏ, thành ra tôi chỉ có thể ngồi im. Trong mắt Dương Dương tôi thực sự giống một đứa trẻ ngỗ ngược và cô đơn.


Thấy tôi không kịch liệt vùng vẫy nữa Dương Dương lại dỗ dành: "Ta sẽ thức canh, em cứ yên tâm ngủ đi. Đừng nhìn mãi đống lửa đó nữa. Mắt em đỏ hết lên rồi."


"Mắt tôi vốn màu đỏ." Tôi vội bao biện. Tiếp xúc gần như này tôi nghe rõ nhịp tim thổn thức của Dương Dương, cả hơi ấm và mùi của anh, những thứ luôn khiến tôi thấy thân thuộc. Nhưng tôi không vì những xúc cảm đang trỗi dậy mà tử tế hơn với anh được. Gần như này tôi càng thấy rõ vết bầm trên cổ Dương Dương, tiếc thay việc ăn năn là không thể.


Dương Dương khẽ xoa xoa chỗ sau gáy còn đang sưng vù của tôi như thể đang làm phép, miệng thì thầm: "Đau không?"


"Có!" Tôi gầm lên như đứa trẻ ngỗ ngược, "làm ơn bỏ cái tay của anh ra! Anh là đang diễn cái trò hề gì vậy?"


Dương Dương không vì thái độ của tôi mà dừng động tác, ngược lại còn ôm gọn tôi vào lòng, tay anh vẫn không ngừng làm phép, tôi còn cảm nhận được vì chỗ sau gáy đang nóng dần lên, nhưng không hề đau một chút nào. Dương Dương tì cằm lên đầu tôi, anh không ngừng thở dài, giọng đầy u uất: "Đừng nói với ta như vậy! Ta đau."


Anh đau? Có bằng nỗi đau tê tái đang cắn xé ruột gan tôi không?


Đêm đó là đêm dài nhất đối với tôi. Thê lương, cắn xé và vụn vỡ. Tôi quá mệt mỏi nên không chống cự nữa, mặc kệ Dương Dương muốn trị thương kiểu gì thì làm. Mùi và hơi ấm của Dương Dương khiến tôi chìm dần.


Sau đó tôi mê mệt không biết gì nữa. Tôi quên mất Ngân Sa Mê Dược vốn không phải do hít vào mới có tác dụng, thực chất nó là loại thuốc thẩm thấu qua da. Dương Dương lúc trị thương đã dùng kèm nó để tôi có thể nghỉ ngơi. Cũng có thể là anh đang có âm mưu gì đó, nhưng tôi không thể cưỡng lại mí mắt mình nặng trĩu, chỉ trực sụp xuống rồi dính chặt lấy nhau.


Tôi không mơ thấy giấc mơ nào êm đềm. Kể cả khi bị chuốc thuốc, toàn bộ giấc ngủ của tôi đều đặc màu đen. Chỉ có mùi và hơi ấm quen thuộc từ Dương Dương là chưa rời tôi phút nào. Tôi cảm nhận rất rõ, từ lúc nào đã sợ bị bỏ mặc mà tay vô thức níu chặt áo Dương Dương. Tôi sợ như lần trước, khi còn ở trong Rừng Mưa, mới vừa tựa vai Dương Dương chợp mắt vậy mà lúc tỉnh lại đã phải chứng kiến cảnh tượng vô cùng kinh hoàng – cái chết của chính mình, và phải lẩn trốn cái việc mình bị ám sát cho tới tận bây giờ. (Chương 19 – Quyển 1)


Tôi không muốn lần này, khi tỉnh dậy mình lại chết thêm lần nữa. Có lẽ lúc ngủ tôi đã mê sảng gì đó, cho nên Dương Dương luôn ghé tai tôi thì thầm không ngớt, như để chứng minh anh sẽ không bỏ mặc tôi. Dương Dương đã nói rất nhiều chuyện, như để giải tỏa nỗi lòng sâu kín, nhưng lại chẳng muốn cho tôi biết, và quả thực tôi cũng không nghe được nhiều.


Tôi láng máng nghe thấy Dương Dương thì thầm rằng anh không tin nổi tôi còn sống, đối với anh đây là cú sốc lớn, rồi thì anh đã phải làm nhiều việc trái với tâm nguyện... sau nữa là khi thấy tôi trong bộ dạng thảm hại trên miệng hốc núi, anh đã tưởng không thể cứu kịp, chôn tôi xuống bể thuốc mà hi vọng mong manh...


Cứ thế thanh âm ủy khuất cứ đeo bám trong đầu óc tôi dù tôi không còn tỉnh táo, cứ mê mê man man. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, bấy nhiêu chẳng phải là quá đủ cho tôi và Dương Dương rồi. Chỉ đến khi tôi nghe tiếng Dương Dương hét to "Lập kết giới!" rồi một luồng khí lạnh bao phủ lấy toàn thân tôi mới giật mình. Chưa kịp định thần tôi đã bị hất lên không trung, bay lộn mấy vòng, cả sương đêm cũng bị cuốn theo tôi làm ướt đẫm người. Tôi nghe nhiều tiếng uỵch uỵch đổ tới bên tai, rồi tiếng cây rừng khóc than thảm thiết, sau cùng thì là tiếng thân thể da thịt mài xuống đất đá mà rách toạc. Quan sát mãi tôi mới thấy người còn chuếnh choáng dưới đất là Dương Dương, cả người anh lấm lem bùn đất do ướt sương. Xung quanh thì nhan nhản lũ Tâm Nhân Ảnh.


Trái có, phải có, trên dưới đều la liệt Tâm Nhân Ảnh vô diện mạo. Bọn chúng ở đâu ra mà đông khủng khiếp.


Cái cây bên cạnh Dương Dương đột nhiên cựa mình, nó uốn éo mấy cái chân bị chôn chặt dưới đất, một hồi mới nhấc được tấm thân khỏi đó. Khi cả thân hình sần sùi lại ướt sương của cái cây nhổm lên khỏi mặt đất hoàn toàn thì nó lại khom lưng xuống chỗ Dương Dương. Bàn tay bằng tán lá sum suê của nó vuốt dọc thân anh rồi khẽ bồng anh lên nhánh cây chắc chắn. Mấy Tâm Nhân Ảnh cố tình bu vào gây hấn đều bị cái cây gạt bay, bởi nó nhiều tay và chân không kể xiết, một nhánh là một tay, một rễ là một chân, cứ không ngừng khua khoắng khi kẻ thù nhăm nhe tới. Cái cây vặn người liên tục để bảo vệ Dương Dương, không cho bất cứ Tâm Nhân Ảnh nào xán lại quá gần. Dù lũ Tâm Nhân Ảnh có thể vươn cái tay dài cùng cái cổ dị hợm của mình phóng tới cũng không có cơ hội đánh lén.


Tôi thì hay rồi, nằm chềnh ềnh trong vũng nước sương đêm. Vừa rồi chắc hẳn Dương Dương đã định lập kết giới bảo vệ tôi nhưng tôi lại bị ai đó kéo chân và hất tung lên mất tiêu rồi, thành ra phép của anh đã lạc hướng mà văng đi đâu đó. Cái kẻ đã túm chân tôi thì ai cũng biết là ai rồi đó.


Tôi chưa định vị được Bạch Nguyên và Vệ Môn Thần trôi dạt về phương nào rồi thì đã thấy lũ Tâm Nhân Ảnh đang bu lại quanh mình. Những cái tay gớm ghiếc của chúng đang vươn dài hòng tóm lấy tôi. Thình lình, cái cây mục nát ngập bùn đất cạnh tôi trở mình. Nó thò cái nhánh cây trơ trọi lá và nhơm nhớp do thối rữa ra quấn lấy tôi, sau thô bạo kéo tôi lệt xệt dưới đất, quét thành đường dài. Tôi đột nhiên bị biến thành cây chổi, tưởng như bao nhiêu lá cây và cành cây rải khắp dưới đất đều bị tôi quét sạch. Chẳng mấy chốc cả người tôi đã bị lá cây và bùn đất bọc kín thành một khối nham nhở. Không những thế, cả người tôi còn bị cành cây đâm đâm chọc chọc đau điếng.



— QUẢNG CÁO —