Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 132: C132



Lúc này, một chủ tiệm mập mạp xúc động nói: “Nhìn thế này, quả nhiên Tiểu Đa có thể tu luyện rồi, haizz, đứa nhỏ này, xem như chịu đựng đủ rồi.” Các vị khác đều có vẻ mặt vui mừng, gật đầu liên tục.

Tả Tiểu Đa vừa thấy mất mát, đồng thời còn có cảm giác chua xót vi diệu.

Quả nhiên các trưởng bối chất phác này chỉ lo lắng cho sự trưởng thành của ta thôi.

Chỉ là cũng hiểu được, xem ra cha đã sớm nói thay mình rồi.

“Cố lên!” Các chủ tiệm cùng vung tay hô. “Tiểu Đa cố lên!”

Tả Tiểu Đa thấy ấm áp trong lòng, chỉ cảm thấy trên người có vô hạn lực lượng, mang vào một chuyến, trưng bày lên, trở ra... Dùng tổng cộng mười mấy phút mới dỡ xong hàng trên xe xuống.

Tuy vẫn làm được, gánh vác được, nhưng vẫn mệt đến thè lưỡi.

“y da!” Chủ tiệm mập vỗ tay cái bộp: “Ha ha ha ha, ngày hôm nay thoải mái thật mà, không cần động tay đã xong việc rồi. Mấy lần trước cái thắt lưng già của ta mệt quá trời, rốt cuộc hôm nay có thể thư giãn được rồi.”

“Đúng rồi đúng rồi, ta thực sự sợ phải mang lại lắm, cái tảng đá vụn chết tiệt này đúng là quá nặng...”

Động tác bưng gáo nước lớn của Tả Tiểu Đa dừng lại, trong chớp mắt, chỉ cảm thấy không còn gì để lưu luyến. Thì ra không phải các ngươi đang vui vẻ thay ta, mà là đang may mắn vì mình không cần làm việc...

“Ha ha ha, Tiểu Đa rất tốt.” Các chủ tiệm vốn đang trêu chọc hắn, thấy được biểu cảm trên mặt hắn, nhất thời mọi người đều cười ha ha, cảm thấy mỹ mãn vì đạt được mục đích, lúc này mới bắt đầu khen.


“Hơ hơ..” Tả Tiểu Đa nhức đầu, trong lòng không khỏi liên tục cân nhắc, đám lão gia này có khen mình thật lòng à?

“Mọi người đều cực khổ rồi, mau tiến vào uống chén trà đi.” Tả Trường Lộ đi ra chào.

Vì vậy mọi người vào tiệm uống trà. “Lão Tả, có phải Tiểu Đa thông suốt rồi không?”

“Đúng vậy, ta nhìn khí lực kia lớn thật đấy, nhất định là có thể tu luyện rồi đúng không?”

Tả Trường Lộ cười nhạt, nói: “Không phải mấy ngày trước ta đã nói với các ngươi chuyện này rồi sao, các ngươi còn không tin, cũng không biết sao lại đột nhiên thông suốt nữa, ta còn đang buồn bực đây, lúc trước. thực sự không có chú ý lắm, ha ha...”

Nâng tách trà lên uống một ngụm, lại nói tiếp: “Cách đây không quá một ngày, nói là lên lớp Võ Sĩ rồi, nghe nói cùng ngày đó còn từ xếp cuối lớp một đường đánh thẳng lên tên xếp thứ mười chín.”

Tả Trường Lộ rất căng thẳng nói: “Lúc đầu ta cho rằng xếp thứ mười chín cũng không tệ rồi... Ai biết hôm qua đứa nhỏ này nói cho ta biết, hắn đã nhảy đến vị trí đầu rồi. Đây cũng chưa được mấy ngày nữa, sao lại xông lên thành đệ nhất lớp chúng nó rồi, đứa nhỏ này, thật khiến người ta chẳng bớt lo.”

Các chủ tiệm há miệng, nhìn Tả Trường Lộ.

Nhìn biểu cảm không giống đắc ý lắm... Nhưng sao nghe lời trong lời ngoài đều tràn đầy cảm giác đắc ý thế?

Đây là đang khoe khoang với chúng ta đấy à?I “Thật ra đứng đầu lớp cũng chẳng to tát gì.”

Tả Trường Lộ thất vọng thở dài: “Cũng không phải đứng đầu khối, có giá trị gì đâu chứ, thế mà thằng nhỏ này còn rất đắc ý, người trẻ tuổi ấy à, chính là thiếu va chạm.”

Tả Tiểu Đa ở một bên, ngoan ngoãn góp vui nói: “Cha, hôm nay ta đánh ngã tên vốn là người đứng đầu khối, giờ ta đã là người đứng nhất khối rồi. Học sinh của lớp Võ Sĩ trọng điểm đều là bại tướng dưới tay ta cả, bây giờ, ta là người đứng đầu của lớp Võ SĩI”

“Thật à?” Hai mắt Tả Trường Lộ sáng lên, ngay sau đó vẫn giận tái mặt: “Đừng đắc ý! Có chút thành tích tí tẹo đó thì đắc ý cái gì? Khiêm tốn chút, biết chưa?”

“Dạ, dạ, ta không được đắc ý, ta khiêm tốn!” Đứng nhất lớp... đứng nhất khối...

Lại còn phải khiêm tốn chút... Ha ha ha, đứa con trai này của ngươi được khoe lên tới trời cao luôn rồi.

Mỗi người trong các chủ tiệm đều thấy chua chua. “Khu khụ... trong tiệm ta còn có việc.”

“Ta cũng vậy.”


“Ta còn phải về tính sổ sách nữa, đi nha...”

Từng người cười trừ rồi đứng dậy rời đi.

Mới ra cửa tiệm là từng người trợn trắng mắt lên tận đầu.

Đừng đắc ý? Khiêm tốn chút?

Hai người các ngươi còn muốn khoe khoang tới lúc nào nữa hở?

Thế mà còn mặt dày bảo khiêm tốn?? Ta đã bảo sao quái lại, hôm nay xe tới được một chốc rồi mà còn không cho dỡ hàng, khẳng định là có gì đó mờ ám, thì ra là muốn khoe con...

Khoe con trai chứ gì! Cái lão Tả Trường Lộ này!

Trước đây cũng ngóng trông đứa nhỏ này có thể có tiền đồ, mọi người cũng đều giúp đỡ nghĩ cách, nhưng giờ nó có tiền đồ thật, lại cứ cảm thấy cay cay là thế nào nhỉ...

Nhìn mọi người ra ngoài, ánh mắt của Tả Trường Lộ có chút sâu thẳm.

“Những chú này đều... rất tốt.” Tả Tiểu Đa nói.

Tả Trường Lộ nói: “Con người mà, chỉ cần là người, thì đều có hai mặt hoặc nhiều mặt, những điều này ngươi nhất định phải nhớ kỹ. Có vui vẻ, đồng thời còn có thể xen lẫn những cảm giác khác nữa.”

“Cho nên, ở rất nhiều thời điểm, tuy chúng ta theo. bản năng không muốn đánh giá quá cao mặt ác của nhân tính, nhưng cũng tuyệt đối không thể đánh giá cao mặt thiện của nhân tính. Bởi vì mặt ác, sẽ lên men, mà mặt thiện, lại có xác suất lớn là sẽ không.”

Tả Tiểu Đa ngẩn người.


Rất ít khi Tả Trường Lộ nói với hắn những chủ đề nghiêm túc như vậy, thậm chí giáo huấn cực đoan nữa.

Ta còn tưởng cha gọi ta qua chỉ đơn thuần để khoe khoang con trai mà thôi... Lẽ nào thế mà không phải?

Chẳng qua cha của hôm nay và vừa nãy có chút đẹp. trai nha!

Trong tiệm.

Tài xế xe vận tải nãy giờ vẫn không lên tiếng, lúc này lại cười khà khà.

Đây là cảm thấy có hơi ngại ngùng khi làm màu trước mặt con trai nên cưỡng chế giáo dục? Chỉ là lần này gọi ta băng qua trăm ngàn dặm đường đến đây, rốt cuộc là để làm gì?

Trong lòng có hơi bồn chồn.

Bên trái là trời cao ba thước, bên phải là vạn dặm ngôi sao. Mẹ nó, chuyện này cũng không phải gọi đùa là được...

Bĩu môi nói: “Ờm... Tả ca, lời này của ngươi cũng quá cực đoan rồi, hơn nữa cũng quá thâm ảo, chắc thằng nhỏ có nghe thì cũng không hiểu đâu... À, đây chính là con trai ngươi hả?”

Tả Tiểu Đa nhìn tài xế này. Tướng mạo của người này, nếu ở trong tiểu thuyết cổ đại, đại khái có thể dùng “trường tương hùng nghị" để hình dung.