Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 176: C176



“Cho nên, bây giờ chế tạo một ít ám khí vẫn cần thiết”

“Ừ, vẫn là câu nói kia, chế tạo cái gì mới tốt?” Tả Tiểu Đa có chút phiền muộn.

Ám khí gì, vừa có thể ra oai, còn dễ nhìn, hơn nữa lực sát thương phải đủ mạnh, tốt nhất phải có phong cách mang tính biểu trưng cá nhân mạnh mẽ?

Suy nghĩ một chút, nếu có một ngày, ám khí của mình vừa ra tay, sẽ khiến tất cả mọi người ở toàn bộ các chiến trường kinh ngạc thốt lên cùng một lúc.

Người của phe mình vui mừng muốn điên “Oa! Tiểu Đa đại nhân đến rồi! Quá tuyệt vời! Tiểu Đa đại nhân quyền thết”

Kẻ địch lại kêu gào thảm thiết “Hỏng bét! Tiểu Đa đại nhân đến, chạy mau... Những ám khí này thật sự dọa người... Mọi người chạy mau chạy mau...”

Thậm chí, có kẻ địch vừa nhìn thấy ám khí của mình, sẽ lập tức ngã quy trên mặt đất, dập đầu lạy, khẩn cầu “Tiểu Đa đại nhân tha mạng... Ta là bị ép, ta trên có mẹ già 80 dưới có con thơ 3 tuổi... Cầu xin đại nhân rộng lòng từ bi, tha cho mạng chó của ta..."

“Ha ha ha..."

Nghĩ đi nghĩ lại, Tả Tiểu Đa bắt đầu cười ha hả sung sướng, hai mắt đã híp lại.

Xuất sắc, chính là như thế, vậy thì quyết định làm như vậy đi!


Chỉ là, đó là tưởng tượng vô cùng xinh đẹp, ra quyết định cũng rất vui vẻ, Nhưng bắt đầu làm việc thực tế, như thế nào mới coi là có thể nhận ra, còn phải có trở ngại dồn ép, có thể thâm nhập vào lòng người, còn phải có thể sắc bén đáng sợ, không gì địch nổi...

Tất cả những thao tác thực tế này, đường phải đi còn rất dài!

Con đường trở thành một người kinh điển, xưa nay cũng không phải dễ đi!

Tả Tiểu Đa ngồi ở trên giường, tập trung suy nghĩ, nhưng rốt cuộc vẫn không nắm bắt được trọng điểm, khó có định hướng.

Mà lúc này, Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình cũng đang thương lượng.

“Kiếm của Niệm Nhi, ngươi chuẩn bị chế tạo như thế nào? Bây giờ bên phía Thành Phượng Hoàng vốn cũng không có thợ thủ công cao minh gì cả.”

Ngô Vũ Đình cau mày nói “Vật liệu tốt như vậy, thật sự không có đạo lý nhượng bộ sao, nếu lãng phí, đó mới là chuyện cười.”

Tả Trường Lộ cười nhạt “Chuyện liên quan đến thợ thủ công ta đã có sắp xếp, chắc mấy ngày nữa sẽ đến. Nhưng đến lúc đó, chúng ta không cần phải lo nghĩ quá nhiều, khiến Tiểu Đa Tiểu Niệm dăn vặt bản thân. Dù sao mỗi người có duyên pháp của mỗi người.”

“Ừ, thật sự không nên liên quan quá nhiều, dù sao. chúng ta bây giờ không có bất cứ năng lực thực hành nào, để bọn họ biết quá nhiều, ngược lại không tốt.”

“Đúng vậy, như vậy ngược lại sẽ hãm hại bọn họ, nếu gặp phải kẻ địch quá mạnh còn biết cha mẹ là cao thủ, kết quả dẫn đến, chúng ta cũng không giúp được gì, chỗ dựa lại ngã, còn muốn nhờ bọn họ bảo vệ, như vậy sẽ hại con cái."

“Ừ, nói như vậy đi!" “Để tự chúng nó đi rèn luyện qua thực tế đi.”

Tả Trường Lộ nói chuyện đương nhiên “Con đường của ai lại không phải do chính mình đi? Dựa trời dựa đất dựa vào cha mẹ, rồi có mấy người đi được lâu dài? Nhất định phải tự mình từng bước một đạp lên con đường của chính mình, mới trở thành cường giả!”

“Đúng rồi, hai đứa tối nay cũng không ăn cơm ở nhà, còn lại rất nhiều.” Ngô Vũ Đình.

“Ngươi phải từ từ quen đi, bây giờ Tiểu Đa đã lên cấp Võ Sư, ước đoán chẳng mấy chốc sẽ đến lớp Võ Sư, mà đến lớp Võ Sư có nghĩa là hắn cũng sẽ thường xuyên đi ra ngoài làm nhiệm vụ, một tháng thời gian ở nhà cũng chưa chắc được mấy ngày."

Vẻ mặt Tả Trường Lộ có chút nặng nề, nói “Chim non lớn rồi, nhất định phải để hắn học bay, đạo lý này ngươi há lại không hiểu.”

Vẻ mặt Ngô Vũ Đình tràn đầy buồn bực và mất mát, thở một cái thật dài, lẩm bẩm nói “Rõ ràng còn cảm thấy. ngày hôm qua vẫn còn là em bé đang vòng tới vòng lui trước gối, làm sao mà chớp mắt một cái..."

Tả Trường Lộ cười cười, ôm vợ vào trong lòng, nhẹ nhàng thở dài “Đây, chính là đời người, cuộc đời của người bình thường. Bất kể là cha mẹ nào đều phải đứng trước chuyện một ngày nào đó phải buông tay, cái gọi là cuộc đời muôn màu muôn vẻ, há lại là để nói mà thôi!”

“Cho dù là không muốn nhiều hơn nữa, lúc nên buông tay cuối cùng cũng phải buông tay.”


Ở một phòng khác trong nhà này, Tả Tiểu Niệm ngồi trước cửa sổ, vận hành Nguyệt Phách Chân Kinh mới học được, yên lặng tu luyện.

Thực lực!

Thực lực!

Ta nhất định phải chọc thủng cửa tử, ta còn muốn bảo vệ Cẩu Đát, ít nhất phải bảo vệ hắn, một nghìn năm.

Mười nghìn năm!

Ta mới là bình phong tốt nhất của Tiểu Đa!

Sóng gió Thành Phượng Hoàng đang trên đà phát triển, sức mạnh thuộc về Vu Minh đang dần dần nổi lên mặt nước.

Ồ? Không đúng...

Mộng Trầm Thiên này— muốn giết ta để lấy Phượng Mạch Xung Hồn, mà nếu đúng như ta đoán, Mộng gia phải chăng cũng là...

Hay là, Mộng gia và Vu...

Nghĩ tới đây, Tả Tiểu Niệm không nghĩ nữa.

Có cơ hội phải tìm bà Hà thương lượng trước...


Tạm thời không thể nói với sư phụ... Bởi vì sư phụ bây giờ cũng đang rất nguy hiểm. Hơn nữa nơi nàng đang ở và nơi tu luyện đều là Mộng gia sắp xếp...

Hơn nữa cũng chưa chắc đúng.

Tả Tiểu Niệm an ủi bản thân.

Trầm Ngư... Hẳn không phải là loại người như vậy...

Chuyện này thật sự quá lớn!

“Phi đao? Chuyện này có thể cân nhắc lại mấy lần, tạo hình đã tham khảo tiểu phi đao mà chú Nam cho, trước đây lúc ngắm nghía còn cảm thấy rất thuận lợi, nhưng chỉ có một cái, có chút đơn điệu, hơn nữa cũng quá bình thường.”

Tả Tiểu Đa nằm ở trên giường “Phi châm, tính chất ẩn náu cao, nhưng phần lớn là con gái dùng, ta một đại nam nhân dùng, quá nữ tính. Phi tiêu hình tròn? Cái này có thể cân nhắc. Phi tiêu hình đồng tiên? Tâm thường! Vứt đi? Bóng sắt, đủ nặng, lực sát thương cũng đủ, nhưng không đủ lộng lẫy, cũng không đủ phóng khoáng...”

“Bỏ đi bỏ đi, tạm thời không nghĩ nữa, tu luyện.”

Tả Tiểu Đa suy xét rất lâu trước sau không thể đưa ra kết luận, chuyển sang tu luyện Viêm Dương Chân Khí, cái này vừa mới tu luyện, Viêm Dương Chân Khí này lập. †ức vận hành nhanh chóng, Tả Tiểu Đa cảm giác được một cách rõ ràng linh khí của mình chuyển động càng lúc càng nhanh đến nỗi linh khí giữa không trung bị mình hút vào giống như là thuỷ triều...

Đan Điền Chỉ Hỏa càng ngày càng nóng, Tỉnh Hồn Chỉ Hỏa càng tóe lên càng cao, ngọn lửa màu tím kia thiêu đốt càng ngày càng khoan khoái... Kéo theo Tỉnh Hồn Hỏa Diễm cháy lên, linh khí trong kinh mạch nhanh chóng phun trào từng đợt từng đợt, càng lúc càng nhanh...