Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 253: Ta dẫn các ngươi lên thiên đường!



“Nói ra mới nhớ, hôm qua Tân Phương Dương còn gọi điện thoại cho cha của ta, bảo hôm nay không cho. chúng ta ra ngoài, khà khà... Thầy Tần thật biết nghĩ cách mà.”

“Cũng có gọi cho nhà của ta nữa.” “Còn có nhà của ta.”

“Ha ha, thầy giáo Tân Phương Dương này... Không biết là đang nghĩ cái gì nữa. Chúng ta đã cự tuyệt để Tả Tiểu Đa xem tướng rồi, ngay cả thí luyện cũng không cho tham gia? Lại còn thông báo phụ huynh?”

“Ha ha...” “Không thì sao?”

“Mấy người các ngươi chính là không sáng suốt, các. ngươi cũng không nghĩ thử xem, Tả Tiểu Đa đề ra mỗi lần xem tướng mất năm trăm đồng thì ai lại đi tìm hắn xem tướng? Tần Phương Dương đề ra năm mươi đồng một lần, xem ra cũng rất nhiều rồi.”

“Mỗi năm chúng ta đi ra bao nhiêu lân? Mỗi lần xem một chút thì năm mươi đồng, tám tiểu đội thì bốn trăm đồng, mỗi một tháng xem ít nhất cũng bảy tám lần, một năm ổn định cũng vài chục nghìn đồng vào tay!”

“Tần Phương Dương này nói rõ ra thì chính là đang cấu kết với Tả Tiểu Đa để lừa tiền của chúng ta!”

“Lão đại nói rất đúng, ta cũng có cảm giác như vậy.”

“Không để chúng ta đi ra thí luyện? Ha ha... Giống như hôm qua cha của ta có nói, nam nhỉ cần phải đối mặt với mưa gió, chim ưng cần phải chống chọi với bầu trời, Cây non bên trong nhà kính mãi mãi cũng không thể nào to lớn được như đại thụ. Vì vậy cha của ta đã khích lệ chúng ta đi ra.”

“Ừm, bác Thẩm nói rất đúng.”

“Đương nhiên rồi, cha của ta làm sao có thể nghe lời nói bậy của Tân Phương Dương chứ? Hắn nói không được đi thì sẽ không đi sao? Thật là buồn cười, Tân Phương Dương là cái thá gì vậy?”

“Hôm qua cha của ta còn nói khi chuyện này xong xuôi hết thì sẽ mời Tân Phương Dương ăn một bữa cơm, dù sao thì rõ ràng lần này Tân Phương Dương đã tức giận rồi.”

“Không cần!” Thẩm Thiết Nam khit mũi khinh bỉ: “Các ngươi chỉ cần đi theo ta, đương nhiên ta sẽ dẫn các. ngươi đi trên con đường của thiên đường. Còn Tân Phương Dương chẳng qua chỉ là một lão già lừa tiền của học sinh không thể phô ra, để ý đến hắn làm gì?”

“Lão đại nói rất đúng!” “Lão đại quyền năng!”

“Còn chết là cái chắc hả? Bố mày chính là không tin vào chuyện đó đấy! Ha ha, đợi lần này chúng ta thu hoạch tràn đầy trở về, xem xem sắc mặt của Tân Phương Dương hắn ra sao.”

“Tát vào mặt, ha ha ha..."

Sáu người một đường xông về phía trước, sương mù càng lúc càng dày đặc, chậm rãi, xâm nhập đến đứng mặt đối mặt cũng không thể nhìn rõ tình trạng mặt mũi của đối phương.

Mờ mờ ảo ảo giống như nhìn thấy ma.

“Chính là chỗ này, cảm giác ở dưới chân rất rắn chắc; Gần như chưa từng bị thay đổi lần nào, đồ tốt chắc chắn rất nhiều. Mọi người tranh thủ thời gian.”

Thẩm Thiết Nam nói: “Nơi này không thể ở lâu, tay chân đều phải nhanh một chút, trong vòng hai giờ cho dù thu hoạch được ít hay nhiều thì chúng ta đều phải rút luil"

“Được.”

Sáu người cùng nhau trở nên bận rộn.

Không lâu sau liên tục có tiếng reo hò. Thậm chí đến cả lớp sương mù dày đặc cũng đã tan mất.

“Chỗ của ta có một mảnh, rất lớn!” “Chỗ ta cũng cói”

“Chỗ này lại có thể có một cây Bạch Ngọc linh chỉ!”

“Xúc tu của mảnh Tinh Hồn thạch này rất lạnh...”

“Giàu rồi giàu rồi...”

Sáu người có được rất nhiều phát hiện.

Thẩm Thiết Nam đang đào một cái hố lớn, mồ hôi đổ như mưa, bên trong cái hồ này lại có một khối Tỉnh Hồn thạch to cỡ một cái cối xay, hơn nữa còn đang tỏa

ra linh lực.

Nhưng khối Tinh Hồn thạch to như vậy dường như chỉ có một người thì không thể di chuyển được.

Khối Tinh Hồn thạch này chắc chắn là đồ tốt, lân này thật sự phát tài rồi!

'Thẩm Thiết Nam đào đất đá xung quanh khối Tinh Hồn thạch ra, lau lau mồ hôi sau đó muốn gọi người khác sang giúp đỡ.

Tại thời điểm này...

Bộp.

Một bàn tay? Đặt lên vai của hắn, rất nặng.

“Đừng làm loạn, mau tìm người đến giúp, khối Tỉnh Hồn thạch này không nhỏ đâu.”

Không có trả lời.

“Phù phù phù...” m thanh như vậy cùng với một hơi thở hôi thối truyền đến.

Phù phù phù?

Cơ thể của Thẩm Thiết Nam lập tức cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại.

Nhìn thấy sau lưng mình là một cái đầu hổ cực kỳ to lớn, nhưng mà cái đầu hổ này gần như to gấp mấy lần bản thân, cái miệng to lớn mở ra để lộ thực quản sâu

không thấy đáy, cái lưỡi liếm qua liếm lại...

Lần quay đầu này của hắn, hai con ngươi to như hai cái lồng đèn vừa vặn nhắm vào hắn.

Hung thú sau lưng rõ ràng có chút kỳ quái, nghiêng nghiêng cái đầu tỏ vẻ thích thú lại có chút dễ thương nhìn bé con bên dưới chân của mìnhm như đang nghĩ: Ơ, đây là cái gì ấy?

Đôi mắt to đối diện đôi mắt nhỏ!

Thẩm Thiết Nam trực tiếp cứng đờ. Lúc này, trái tim đã thật sự ngừng đập.

Con hổ dường như cũng ngơ ngác một lúc, đồng tử †o lớn có chút co lại.

Tiếng kêu gào kinh khủng truyền đến ở xung quanh!

“Tinh thú!”

“Có hổ ba đuôi..."

Trong sương mù dày đặc, hơn mười cái đầu kềnh càng chầm chậm hiện ra.

Ba cái đuôi từ từ lắc lư, lắc qua lắc lại rất đẹp.

Thẩm Thiết Nam gào thét từ tận đáy lòng: “Thầy Tân! Cứu mạng với..."

Đây chắc chắn là âm lượng to nhất trong cả cuộc. đời này của hắn.

Tiếng hét to này có vẻ như đã khiến cho hổ ba đuôi vô cùng sợ hãi, đôi mắt to trong chớp mắt trở nên tròn xoel

Ngao ô một tiếng cái miệng to lớn rắc rắc hạ xuống thấp!

Hai người phía Tân Phương Dương đã tìm kiếm dọc đường đi 50km nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có bất kỳ phát hiện nào; Tất cả hung thú bọn họ nhìn thấy trên đường đều vô cùng mạnh mẽ, sớm đã vượt qua phạm vi mà tu giả Võ Sư có thể đối phó được.

Mà càng kéo dài ở bên ngoài thì sắc mặt của Tân Phương Dương càng khó coi, âm trầm như nước.

“Ngươi có học sinh tiến vào bên trong sao?”

Một giáo viên khác khó hiểu hỏi: “Lế nào ngươi không thông báo là không được phép vào bên trong sao?”

Sau đó lập tức giác ngộ: “Khẳng định đã nói rồi, nếu không thì sao các tiểu đội của các học sinh khác đều đang ở bên ngoài... Nhưng đội này không chịu nghe lời sao?”