Mộng Thiên Nguyệt nói: " Mong mọi người chú ý hơn, bởi vì sông Văn Thủy này liên quan đến phong thủy của hai nhà Ninh Mộng chúng ta. Dòng nước đột nhiên ngược chiều, có thể phá vỡ phong thủy ban đầu hay không?”
Mười mấy thầy phong thủy đồng thời nhìn chằm chằm hình chiếu, một lúc lâu sau, cuối cùng cũng có người lắc đầu, mặc mang nghỉ ngờ nói: “Dòng nước chảy ngược hướng, lấy lẽ thường trong phong thủy để nói thì đây thật không phải điểm lành, nhưng ta xem mãi cũng không thấy có gì khác trước, còn nữa, trong này cũng không có dấu hiệu gì liên quan đến Cục Phong Thủy cả”
Người này vừa mở miệng, những người khác cũng lên tiếng.
“Quả thật không thấy có ảnh hưởng gì. Hai bên vốn là thế cân bằng, đi đông đi tây, kết quả trăm sông đổ về một biển, không khác nhiều” “Đúng vậy, ta cũng không cảm thấy trong này có thay đổi huyễn hoặc nào."
“Đừng lo lắng”
"...."
Tất cả mọi người đều cùng một ý kiến, đều nói không sao.
Sắc mặt Mộng Trầm Thiên rốt cuộc hiện lên vài phần âm u, hẳn nói: “Mọi người, mong mọi người xem kỹ lại, ngay tại đêm qua, ta cảm thấy cơ thể không thoải mái lạ thường. Mà nguồn gốc của sự khó chịu này chính là cảm thấy hai ngọn núi này có điều khác lạ, cũng bởi vì điều này ta mới có thể nhanh chóng phát hiện dòng chảy sông đã đổi hướng”
Cả đám Vọng Khí Sĩ nhìn nhau, sau một lúc lâu cũng không nói gì, lại một lúc nữa, vị Phùng sư huynh kia mỉm cười nói: “Mộng thiếu không cần sốt ruột, cơ thể Mộng thiếu cảm giác được, hoặc có điều kỳ lạ khác, đại khái là chúng ta xem hình chiếu thôi không thể nhìn ra, hình chiếu chung quy là hình ảnh, bên trong không có số mệnh khí thế gì đáng nói. Cần thăm dò thực địa cụ thể mới đưa ra kết luận được” Ngừng lại vài giây rồi nói tiếp: “Chẳng qua thật ra cảm giác không thoải mái của Mộng thiếu khả năng không hẳn là có liên quan đến nước chảy nghịch dòng. Cho dù là ai, ngủ một giấc tỉnh dậy phát hiện hoàn cảnh quen thuộc bị thay đổi, bản thân lại không biết gì, khó tránh khỏi không thoải mái”
Mộng Trầm Thiên hơi đăm chiêu, nói: “Vậy sao?
Chẳng lẽ người ta bỏ nhiều sức như vậy chỉ để làm chuyện không có tác dụng gì?”
Vấn đề này lại lăn nữa làm hơn mười Vọng Khí Sĩ nhìn nhau, không biết trả lời thế nào.
Đúng vậy, bỏ ra nhiều sức lực, tạo ra thay đổi lớn như vậy, ít nhất cũng phải phát ra vài cường giả cấp bậc Anh Biến, sửa núi sửa sông, sửa thuận thành ngược, mới có thể tạo ra thay đổi lớn chỉ trong một đêm, mà thay đối lớn như thế chắng lẽ chỉ là công cốc?! Thật là không thể nào nói nổi.
Ninh Tùy Phong nói: "Chúng ta vẫn nên qua đó thăm dò thực địa một chuyến rồi nói sau”
Mộng Thiên Nguyệt nhíu mày, nói: “Trầm Thiên đi thay ta."
"Vâng, thưa cha”
Mộng Trầm Thiên đồng ý, đi ra ngoài cùng với vài vị Vọng Khí Sĩ và Ninh Tùy Phong.
Trước khi Ninh Tùy Phong đi ra ngoài, hẳn bỗng nhiên hơi đăm chiêu rồi dừng lại ở cửa, quay đầu nói: “Mộng huynh, ngươi không tự mình đi xem à?”
Mộng Thiên Nguyệt cười nói: “Có các ngươi đi là đủ rồi, ta trộm lười một cái. Nói nữa, ta chưa từng lên lại trời cao lần nào từ sau khi ta bị uy hϊếp trên không trung lần trước”
Vài hơi thở vô hình vô tung bay ra như cơn gió nhẹ.
Chỉ trong khoảnh khảc, ước chừng có hơn hai mươi người đã bay lên không trung, quan sát phía dưới.
Mộng Tiầm Thiên cảm thấy nơi này quá gần tổng bộ tập đoàn Mộng Thị, lập tức lại bay lùi vẽ sau đoạn, tiếp tục bay lên cao hơn trăm mét.
Hơn mười vị Vọng Khí Sĩ ổn định cơ thể, sau đó bắt đầu khởi động động tác.
Lại thêm một lúc lâu sau, vẫn là vị Phùng huynh kia lên tiếng đầu tiên, có thể nhìn ra hẳn là người có địa vị cao nhất trong số những người ở đây.
“Thật sự kỳ lạ, đúng là không có ảnh hưởng gì cả”
Phùng huynh chỉ về phía trước, nói: “Các ngươi xem, cao ốc của tập đoàn Mộng Thị nắm ngay trên địa mạch, trên giáp với trời, dưới hợp với đất, năm phương chuyển đến, tám mặt đón gió; có thể nói là vùng đất có phong thủy phú quý bậc nhất, dù là tụ tài, tụ thế, tụ lực đều là thuận bưöm xuôi gió, mọi việc thuận lợi”
“Hợp với vị trí phần mộ phần tổ tiên của gia tộc Ninh Thị tạo thành một âm một dương, hỗ trợ nhau. Một cao một thấp, một âm một dương, đúng là đưa tất cả vận số bản địa hội tụ tại nơi này..."
“Về phần những ngọn núi ở phương xa... Có thay đổi hay không, ta cũng không thấy nó có liên quan gì đến Cục Phong Thủy bên này.”
Phùng huynh lấy loại khí thế tay chỉ giang sơn, chỉ tay nói: "Các ngươi xem, thật ra xung quanh thành Phượng Hoàng là một Phong Thủy trận rất lớn, được tự hình thành hệ thống từ rất sớm. Dù là đi hướng đông hay hướng tây, đều có nhiều nước lưu thông, sinh trưởng không ngừng”
“Còn sông Văn Thủy này, dù là hướng đông hay hướng tây, xét về căn bản mà nói, từ đầu đến cuối nó vẫn luôn tuần hoàn chảy quanh Phong Thủy trận này, sức mạnh phong thủy trong cả thành Phượng Hoàng này cũng không giảm đi một phần!"
Mười mấy Vọng Khí Sĩ khác cũng trăm miệng một lời, liên tục gật đầu: “Phùng huynh nói đúng, chúng ta nhìn thấy cũng là như thế.”
Mộng Trầm Thiên trầm mặt, nhìn sang từng ngườ một, hỏi một cách chậm rãi, nặng nề: “Thật sự hoàn toàn không có ảnh hưởng gì? Hoàn toàn không có biến cố gì?"
“Đúng vậy!"
Phùng huynh nghiêm mặt nói: “Mộng Thiếu, ta có thể dùng sự nghiệp cả đời ta để bảo đảm!”
Vài người lão luyện thành thục khác, trước sau trái phải bay đến nhìn một vòng, nói: "Ít nhất nhìn từ bên ngoài, đúng là không có bất cứ ảnh hưởng gì”
Trong lòng Phùng huynh nổi lên, nói: “Đúng, nhìn bên ngoài thật sự không sao. Mà nếu nhìn từ cấp độ càng sâu, số mệnh tập đoàn Mộng Thị, còn có số mệnh gia tộc Ninh thị có thể nói là hai tâm điểm của toàn bộ Thành Phượng Hoàng này. Bất kể là số mệnh phía nào đều sẽ bị hai nhà này thu hút.
“Chỉ cần mạch đất không xảy ra biến đổi lớn, bố cục phong thuỷ của hai nhà như vậy là vững như bàn thạch, muôn đời không thay đổi”
Nói xong lại gật đầu liên tục, nói: “Mộng Thiếu, năm đó xem phong thủy cho hai nhà các ngươi lại là vị cao nhân nổi tiếng nào!”
Yẽ điều này, Vọng Khí Sĩ khác cũng không có nửa điểm nghỉ ngờ, nhanh chóng mở miệng phụ họa: “Đúng vậy, năm đó người bài trí bố cục phong thuỷ cho các ngươi quả thực là một vị cao nhân Vọng Khí! Điểm này không thể nghỉ ngờ, bố cục phong thuỷ tuyệt hảo như' vậy hơn nữa gần như không cách nào phá hoại, phóng tầm mắt nhìn Trung Nguyên đại địa, người có thể bố trí ra, thật không có mấy người"
“Đó là, dùng trời đất làm hoàn cảnh, phong cảnh là phụ, mặt đất làm nền móng, âm dương kế thừa nhìn thấy cũng ngưỡng mộ, thật sự là ngưỡng mộ” “Uổng phí chúng ta từ trước đến nay luôn tự đánh giá cực cao nhưng hôm nay nhìn thấy bố cục này mới biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, chúng ta thua xa!"