Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 378



“Đây là bị gì vậy?"

Ngô Vũ Đình thấy vậy sợ đến nhảy dựng lên, buột miệng hỏi.

Nét mặt Tả Tiểu Đa lúc này rất kỳ lạ, chân mày cau chặt lại, dường như muốn nói gì đó, nhưng trong miệng toàn là bánh bao nên rất lâu vẫn không thể nói.

“Đây... Đây không phải là... Đột nhiên muốn đi vệ sinh hay sao?”

Ngô Vũ Ninh ngạc nhiên nghỉ ngờ, lập tức nói: "Tả Tiểu Đa ta nói cho ngươi biết, nếu như ngươi thật sự như vậy thì hãy mau chóng đi vào nhà vệ sinh... Đừng ở trên bàn ăn khiến người khác buồn nôn nữa”

Lúc này Tả Tiểu Niệm đã vui ơi là vui, tưởng, chừng như cười đến bật ngửa.

Tả Tiểu Đa duy trì loại dáng vẻ kỳ lạ đó cho đến hơn nửa phút đồng hồ, cuối cùng lúc này mới thả lỏng hơn một chút, khó khăn cố gắng nuốt từng ngụm từng ngụm bánh bao trong miệng xuống.
Lúc này mới mở miệng: “Thật lừa gạt mà... Lại là cái đồ vứt đi đó đột nhiên đến, hoàn toàn không có một chút dấu hiệu nào, khiến ta không có cách nào đề phòng.”

Câu nói này đã lập tức khiến sắc mặt của Ngô Vũ Đình cùng Tả Tiểu Niệm trở nên đặc sắc.

Sắc mặt Tả Tiểu Niệm hồng hồng, nhưng thời điểm này cũng không tiện đánh hẳn, đành phải đảo mắt nhìn sang, nói: “Ngươi như vậy là... Đang khống chế chân khí để không đột phá à? Để nới rộng đan điền hả?”

“Đúng... A..."

Loại cảm giác đấy vẫn đang trào dâng từng đợt từng đợt vào lúc này, Tả Tiểu Đa đang cố gắng chống đỡ rất khó khăn mà bụng vẫn còn rất đói, buộc phải cầm lấy bánh bao nhai kỹ nuốt chậm, một cái bánh bao cứ thế đã có thể ăn hết trong hơn hai mươi giây!

Tốc độ của buổi ăn cơm này là rất nhanh đối với người bình thường, nhưng đối với Tả Tiểu Đa thì đây. chắc chắn là tốc độ ăn cơm chậm nhất trong lịch sử ăn cơm của hân, hoàn toàn là lăn đầu tiên xưa nay. chưa từng thấy!
“Đây là lần thứ mấy của ngươi rồi?” Tả Tiểu Niệm tò mò hỏi.

“Số lần cụ thể sớm đã không còn nhớ nữa, nhưng mà đã hơn mười mấy lần rồi...”

Tả Tiểu Đa nhìn cánh tay của mình, trong cảm giác của hẳn, vào lúc này đan điền của bản thân đã trở thành một cái bong bóng có thể nổ tung vào bất cứ lúc nào, toàn bộ kinh mạch trên thân hình như cũng bắt đầu phù lên, nhưng nhìn từ bề ngoài thì vẫn không nhìn thấy một chút thay đổi nào.

“Mười mấy lần rồi..” Tả Tiểu Niệm say nghĩ gì đấy.

“Chị, lúc đấy ngươi kìm nén bao nhiêu lần?” Tả Tiểu Đa vừa chiến đấu với chân khí bên trong cơ thế, vừa ăn cơm, vừa hỏi chuyện.

“Lúc đó ta..."

Đôi mắt của Tả Tiểu Niệm liếc qua liếc lại nói “Rất nhiều rất nhiều lần, số lăn cụ thể thì ta quên rồi, ai mà rảnh nhớ chuyện đó chứ!"
'Rất nhiều rất nhiều lần...”

Tả Tiểu Đa theo bản năng hiểu rằng, hẳn cần phải vượt rất xa số lần của bản thân vào lúc này, đành phải càng cố gắng hơn.

'Vốn dĩ ta đã kém xa Niệm Niệm Mèo như vậy, nếu như đến cả chuyện này cũng không thể vượt qua nàng thì sợ rằng sau này sẽ không thể đuổi kịp nữa.

Thầy Tần đã nói rất nhiều lần, số lần nhẫn nhịn lại không đột phá Tiên Thiên càng nhiều thì sẽ càng có lợi cho bản thân, căn cơ tích lũy bên trong cũng sẽ tương đối càng nhiều!

Đang nghĩ như vậy, đột nhiên có một nguồn sức mạnh khó hiểu tuôn tràn, ngay lập tức áp chế tất cả linh khí vội vàng trở lại trong đan điền.

Loại giày vò này kết thúc chỉ trong nháy mắt, Tả Tiểu Đa lập tức cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, lại bắt đầu căm lấy bánh bao ăn lấy ăn để, tốc độ ăn cơm lúc này bỗng nhiên còn nhanh hơn tốc độ nhanh nhất trước đó một phút.

Tả Tiểu Niệm cau mày bưng một bát cháo ra, nhẹ nhàng thanh tao ăn từng muỗng từng muỗng cháo, vài sợi tóc rơi xuống chiếu lên đôi má mềm mịn gần như trong suốt.

Đôi mất tập trung vào bát cháo, trong lòng thăm nghĩ, ta sẽ không nói cho ngươi biết là năm đó ta áp chế chỉ có bảy hay tám lần gì đó thôi... Để cho tên nhóc ngươi kìm nén đi, dù thì thì kiềm nén càng lâu sẽ càng tốt mà...

“Đúng rồi, bây giờ Niệm Niệm Mèo ngươi đã đạt đột phá giới điểm chưa?” Tả Tiểu Đa hỏi.

“Đạt được từ lâu rồi... Vài tháng trước là đạt được rồi, nếu không thì trước đấy sao có thể có dự định đột phá chứ.”

Tả Tiểu Niệm có chút phiền não nói.

“Sao?”

“Mấy tháng này, mỗi lăn chân nguyên khí cuộn trào mãnh liệt cuồn cuộn xung quan đều vô duyên vô cớ không rõ nguyên nhân mà vụt tắt, sau đó lại trở về đan điền.”

Tả Tiểu Niệm nhìn Tả Tiểu Đa, cười nói: “Ta như. vậy nhẹ nhàng hơn ngươi nhiều. Bởi vì ta căn bản không cần phải tự mình khống chế, chúng sẽ tự mình quay về đan điền, sau đó lượng chứa của đan điền sẽ tự động tăng thêm vì Phản Tỏa Chỉ Lực, đợi xung quan lần sau đến, rèn luyện một lần lại một lần đến bất tận, lần lượt đến cái khác.”

Tả Tiểu Đa thèm muốn ghen tị nói: "Ngươi như. vậy là cấp độ đỉnh cao của cảnh giới Thai Tức đó... Đột phá Nguyên Đan cảnh rồi còn căn phải tích lũy như vậy sao? Bây giờ ngươi đã xung bao nhiêu lần rồi?"

“Không nhiều lắm.”

Tả Tiểu Niệm cười nói: “Mấy tháng gần đây chỉ mới có hai mươi lần, đợi đến lúc thật sự có thể đột phá, dự đoán có thể sẽ đạt đến khoảng bốn mươi lần!"

“Bốn mươi lần!”

Nghe thấy con số đó, Tả Tiểu Đa kinh ngạc, ánh mắt ước ao ghen tị nhất thời xóa xanh!

Người ta hoàn toàn không căn phải khống chế, cứ. tự nhiên như vậy được Phượng Mạch đại thế áp chế trở lại... So với bản thân hẳn, căn bản là nhẹ nhàng hơn trăm nghìn lần!

Hơn nữa, mỗi lần xung quan không thành thì toàn. bộ chân nguyên khí sẽ trở về đan điền, trực tiếp tiến vào tích lũy cho lượt đầu tiên của lần sau, không giống như bản thân hân, trong khi dẫn chân nguyên lực trở về, mỗi lần đều khó khăn giống như kéo một cái quần vậy...

Nếu cứ tính như vậy, đợi đến khi Tả Tiểu Niệm đột phá cảnh giới Đan Nguyên, lập tức sẽ có chiến lực có thể chiến đấu với một vài tu giả Anh Biến!

Đây căn bản là gian lận!

Không chỉ có Tả Tiểu Đa, ngay cả hai người Ngô Vũ Đình cùng Tả Trường Lộ khi nghe đến đấy cũng lén lút trao đổi ánh mắt với nhau.

Trước đây tu giả cảnh giới Thai Tức chỉ lo sợ tiến độ xung quan của bản thân bị chậm, đa số chỉ cần đạt được cơ hội phá quan mà mỗi lần xung đều sẽ liều mang, làm gì có chuyên nghĩ đến tích lũy dì chứ?