Bao gồm cuộc đời, mức độ hiểu rõ, tố chất bẩm sinh, kế hoạch sau này vân vân... của Tả Tiểu Đa.
Chuyện lặt vặt tất cả điều báo cáo một vòng trước, những tài liệu, thông tin này đã chiếm hết 56 tin.
Nhưng gần hai trăm tin còn lại tất cả đều mắng rủa Cổ Viễn Hàng!
Câu cuối cùng đặc biệt tàn nhẫn—
“Không xử lý Cổ Viễn Hàng, không làm lão nương vừa lòng, Tả Tiểu Đa đi đâu học, lão nương sẽ từ chức đổi nghề đến chỗ đó làm cô giáo!”
Hiệu Trưởng đại nhân của Cao Võ Tổ Long đang họp tỏ ra rất ngạc nhiên!
Khoăn tay ngồi nhìn điện thoại di động của mình đang rung trên mặt bàn, điện thoại rung liên tục từ giữa bàn làm việc đi thẳng ra ngoài, sau đó rơi xuống đất răng rắc, sau đó liên tục rung vù vù trên mặt đất, vừa rung vừa di chuyển hơn mười mấy mét trên sàn nhà trơn bóng mới dừng lại!
Ai.. Là ai chọc tới bà cô giả này rồi...
“Là tin nhắn... Cô giáo Đinh Tú Lan gửi đến..."
Lông mày trắng của Hiệu trưởng động đậy, vẻ bất đắc dĩ tràn đầy trong mắt nhìn Phó hiệu trưởng.
Vẻ mặt Phó hiệu trưởng biến sắc, râu mép run lên, dùng tay che kín bụng: “Hiệu trưởng, ta đau bụng, hình như là sáng sớm ăn phải đồ gì đó không hợp vệ sinh...”
Đinh Tú Lan là chất gái ruột của người đầu tiên nhận chức hiệu trưởng của Cao Võ Tổ Long; Cũng là con gái của Bộ trưởng Bộ võ giáo đương nhiệm, còn là cháu dâu đích tôn của Cựu hiệu trưởng thứ tư...
Với tư cách là Hiệu trưởng thứ bảy, hiệu trưởng đương nhiệm bỗng nhiên có một loại kích động muốn từ chức.
Điện thoại di động cũng không căn, rốt cuộc là tin nhắn gì ta cũng không xem...
Nếu là tin tức gì đó tốt thì không thể nào gửi liên tục mấy trăm tin nhắn được.
Phải báo cáo ngay trước mặt mới có hiệu quả tốt nhất!
Nếu không phải là tin tức tốt thì chỉ có thể là tin tức xấu, hơn nữa còn là loại tin tức siêu cấp xấu, phán đoán từ tần suất di chuyển của điện thoại di động ít nhất cũng có gần hai trăm tin nhân!
Chủ ý của hành động này thật ra là đang trút cơn giận không có cách nào ngăn chặn và không có chỗ nào để trút giận.
“Đưa điện thoại di động ta xem một chút...”
Hiệu trưởng sở đầu một cái, thở dài
Tuy kích động nhưng trong nháy mắt, bản thân mình là hiệu trưởng, vẫn nên làm những chuyện cần làm, cần đối mặt thì cuối cũng vẫn phải đối mặt!
...
Thành Nam Kế. Trên sân thi đấu.
Trận đầu tạm thời gác lại đã bắt đầu lại từ đầu.
Tả Tiểu Đa đứng vung kiếm, trịnh trọng nói: “Đội trưởng Chu, trận đấu hôm nay của ngươi và ta không liên quan gì đến chuyện lúc trước, kính mong tập trung tinh thần thi đấu.”
Chu Vân Thanh lạnh nhạt nói: “Lời cảnh tỉnh của thầy Cổ Viễn Hàng đúng là đã tạo ra sự thiên vị, điểm ấy ta cũng biết, đây là sự thật không thể chối cãi. Nhưng cuối cùng hắn cũng là giúp ta một tay, ân tình này ta xin nhận."
Tả Tiểu Đa nói: “Hi vọng sẽ không ảnh hưởng đến tâm trạng của ngươi, tập trung tinh thần thi đấu.”
Chu Vân Thanh cười ôn hòa: "Ta cũng vậy, lúc nãy ngươi quá nóng tính, cũng hi vọng ngươi đừng để ảnh hưởng tới tâm trạng, tập trung tinh thần thi đấu”
Tả Tiểu Đa thở dài: "Lão Chu, ngươi quân tử như vậy đúng là khiến ta không nỡ hại ngươi nữa. Nói một câu thật lòng, trong chiến tranh ta thật sự ghét nhất là gặp phải loại người như ngươi; Nhưng sau trận đấu, chúng ta vẫn có thể kết bạn.”
Chu Vân Thanh cười sang sảng: “Kết bạn ngược lại cũng không tồi. Nhưng kết bạn với ta, e rằng ngươi phải chuẩn bị tâm lý nghe ta giảng đạo lý liên tục.”
Tả Tiếu Đa lập tức sửng sốt, sắc mặt chuyển thành khó coi, nói: “Hay là thôi quên đi.”
Với tính cách của Chu Vân Thanh mà đụng phải tính cách của Tả Tiểu Đa, chẳng khác nào Tả Tiểu Đa mang theo một giáo viên chủ nhiệm kè kè bên người.
Ngẫm lại đã thấy run rẩy.
Chu Vân Thanh cười ha ha.
“Vì bày tỏ lòng tôn trọng ngươi, trận chiến này ta sẽ đấu với ngươi đường đường chính chính, chiến đến tận hứng.”
Tả Tiểu Đa trịnh trọng nói: "Lần này ta sẽ lấy công phu ta áp đáy hòm thật sự ra dốc hết sức lực đấu với ngươi một trận!”
“Cũng vậy!"
Chu Vân Thanh cười nói: "Thắng bại không oán! Đội trưởng Tả, mời!"
Dựng đứng trường kiếm, một tỉa sáng lạnh chiếu rọi ra, trường bào màu trắng, thân dài như ngọc, ép mũi kiếm xuống, chính là một lễ tiết tối cao của kiếm đạo: lấy kiếm kết bạn.
Tả Tiểu Đa dựng đứng kiếm trước ngực mình, áp. thân kiếp lên chóp mũi, trả lễ: kiếm này như tâm.
“Được!”
Chu Vân Thanh thét dài một tiếng, áo trắng bay bay, hắn lao lên cao, bay về phía sau ba mươi thước, căm kiếm trong tay đứng sừng sững giữa không trung, vẻ mặt thành kính.
Đây là chân thành với tâm, chân thành với kiếm, chân thành với đạo!
“Tâm ra ngàn quân chém, niệm đối vạn hồn bay; nam nhỉ đi huyết chiến, kiếm ra không quay về!”
Chu Vân Thanh đứng trên không trung nhẹ giọng đọc, cả người trở nên chói mắt như kiếm quang, đồng thời càng thêm dứt khoát!
Lập tức, trường kiếm hóa thành một luồng sáng biến mất khỏi không trung!
Khi nó xuất hiện lại lần nữa đã dài hơn trăm mét, tới ngay trước mặt Tả Tiểu Đa.
Kiếm ở phía trước, người ở sau, ánh mắt lại sắc bén quyết tuyệt như kiếm, không thể chống đỡ!
Ở phía sau, rõ ràng có một động đen ngòm đang mơ hồ hình thành!
Vô Hồi Kiếm!
Tả Tiểu Đa cũng thỏa thích vung kiếm trong tay, mưa phùn vô biên tràn ngập không gian, trong phạm vi mấy chục mét quanh Tả Tiểu Đa đều bị mưa bụi bao trùm, bóng hình Tả Tiểu Đa cũng biển mất trong màn mưa dày đặc này.
Mưa bụi như vết tích ẩn hiện, lơ lửng trôi nổi, mỗi một sợi đều là một kiếm khí cực kỳ tỉnh tế, đan chéo vô hạn, dày đặc vô tận.
Cũng bởi vậy mà cơ thể Tả Tiểu Đa như hoàn toàn biến mất, rồi lại như không chỗ nào không có, ở khắp mọi nơi.
Chu Vân Thanh vung kiếm, kiếm quang lóe ra như tia chớp, phá tan màn mưa bụi, một đường lao thẳng lên trời lần nữa, mắt thường gần như không thể nhìn thấy chuyển động vừa rồi, khí thế trên người cũng tăng thêm ba phần, kiếm khí tức khắc chém không khí trên đài thành từng miếng, mặc dù là thị giác bình thường cũng có thể nhìn thấy rõ ràng được.
Một luồng ánh sáng trắng khẩn cấp rơi xuống, lại nhảy vào trong màn mưa bụi