“Ta..." Đinh Tú Lan định nói chuyện, nhưng trong lòng đột nhiên khó chịu, suýt nữa là không nói nên lời, dừng vài giây mới nói: “Ta đền cho ngươi mười bộ! Tiểu Đa, đứa trẻ ngoan!"
Có thể nói một trận chiến này khiến tim tất cả giáo viên các trường cao đẳng hừng hực nhiệt huyết!
Tất cả mọi người đều là người tu hành cao thâm, đều là ngươi tâm tư thông thấu, ai còn không nhìn ra trận chiến này đã sớm vượt qua một trận chiến thắng bại đơn thuần?
Đây rõ rằng là trong lòng Tả Tiểu Đa hiểu rõ tình huống, lại lấy tính mạng mình làm tiền cược, một trận chiến giúp đỡ kiếm đạo của Chu Vân Thanh hoàn thành đột phá!
Lúc trước xem Tả Tiểu Đa dẫn đội, hiển nhiên nhận ra hắn có năng lực lãnh đạo, đối nhân xử thế, nói năng khéo léo; tôn sư trọng đạo, thông minh thành thật, luyện công khắc khổ, nội tình thâm hậu, lấy vô số thủ đoạn mưu kế đùa bốn đối thủ trong tay...
Cũng đã xác nhận một khi hắn lớn lên, tuyệt đối sẽ trở thành một nhân vật lật tay làm mây che tay làm mưa!
Huống chỉ kỳ tài ngút trời, phát triển toàn diện.
Lựa chọn thế này, ai mà không muốn chọn cơ chứ?
Nhưng qua một trận chiến này, mọi người lại thấy được thứ khác: Lòng dạ!
Lòng dạ rộng lớn cỡ nào mới có thể giúp đỡ đối thủ ngay trong trận chung kết như vậy?
Đây chẳng những cần dốc hết sức lực, hoàn toàn không có tâm ghen tị, và cả lòng dạ rộng lớn mạo hiểm tính mạng để tạo ra một huyền thoại khác trong tương lai!
Học sinh như vậy căn bản chính là bảo tàng!
Muốn nói trong lòng người nào đang khó chịu nhất, chắc chắn không ai qua được Đinh Tú Lan!
Thật sự khó chịu đến mức muốn chết cũng có.
Cảm giác của Đinh Tú Lan bây giờ chính là trái tim bị nổ tung trong chảo dầu.
Đã điên cuồng rồi!
Hoàn toàn không khống chế được cảm xúc!
Rõ ràng thời khắc thành công đã ở ngay trước mặt ta, vậy mà lại bị một câu của Cổ Viễn Hàng chôn vùi chuyện tốt!
Hiện giờ quả thật đúng là đang hận đến ruột cũng sưng lên.
Nghĩ đến đây, trong lòng lại tích đầy phắn hận lần nữa, không thể trút ra, nàng không nhịn được lấy điện thoại ra bắt đầu nhắn tin.
Ngón tay di chuyển biến thành ảo ảnh, nghiến răng nghiến lợi gửi đi hai ba trăm tin nhắn!
Đinh Tú Lan thật sự phát điên, quả thực muốn tự tay đâm Cổ Viễn Hàng.
Lúc này, di động của của Triển Tiểu Phi đột nhiên vang lên.
Hắn lấy ra xem, sắc mặt hơi nghiêm lại, cũng vô thức đứng thẳng người, hẳn mở máy nghe, tôn kính nói: "Hiệu trưởng Cố, sao ngươi lại tự mình gọi điện thoại lại đây?"
Mọi người nghe được người gọi đến là hiệu trưởng Cố, ai nấy cũng trở nên nghiêm nghị, cung kính lắng nghe.
Tuy đại lục rộng lớn, tuy trường học nhiều.
Nhưng hiệu trưởng Cố chỉ có một.
Lão hiệu trưởng Cố Thiên Phàm của Nhất Trung Thủy thành, chính là đại tướng đầu tiên của Nam Quân năm đó!
Từng là kiểm quang sáng chói lợi hại nhất trong hàng triệu quân, trong mấy chục nghìn dặm ở chiến trường Nhật Nguyệt Quan!
Công thành nhổ trại, người luôn luôn xông vào đầu tiên kia!
Lấy lý lịch của Cố Thiên Phàm, đủ để trở thành hiệu trưởng của Cao Võ đứng đầu, thậm chí lúc trước Thượng Kinh còn muốn Cố Thiên Phàm đi làm giáo viên cho hoàng thất.
Trên thực tế chính là công lao của Cố Thiên Phàm quá lớn, muốn cho vị tướng quân già ác chiến cả đời nhưng không may bị tàn tật này có một hoàn cảnh tốt để an hưởng vinh hoa phú quý.
Nhưng Cố Thiên Phàm từ chối thẳng thừng: “Chẳng lẽ Cố Thiên Phàm ta không có một tay một chân là sẽ thành phế nhân hay sao?! Chiến trường này không thể không có Vô Hồi Kiếm! Lần này ta một kiếm trở về, chỉ cần cho ta thời gian, ta sẽ cho mảnh chiến trường này có vô số Vô Hồi Kiếm!”
Hắn kiên trì quay lại Thủy thành, làm một hiệu trưởng võ giáo cấp thấp, bắt đầu đào tạo nhân tài từ cơ sở đi lên!
Từ đó về sau, Nhất Trung Thủy thành giống như một thanh kiếm sắc bén, ở giữa võ giáo quần hùng không ngừng nổi lên, nó tự giết ra một con đường: vào cửa trường ta, làm người đường đường chính chính; cúi đầu ngẩng đầu không hổ thẹn, kiếm ra không quay về!
Không làm khách vinh hoa hoàng thành, nghe theo quê cũ nuôi dưỡng anh tài!
Người như vậy, đáng giá nhận được tôn kính của bất cứ ai.
“Ngươi mở loa ngoài đi” Tiếng nói của Cố Thiên Phàm vang lên.
Triển Tiểu Phi vội vàng mở loa ngoài.
Giọng nói của Cố Thiên Phàm truyền ra từ điện thoại, từng câu từng chữ rõ ràng, tiếng nói rất nặng rề, nhưng không hiểu sao lại làm cho người có cảm giác như kiếm ý hí vang.
Chỉ nghe hắn nói lại giống như có thể nhìn thấy một thanh kiếm rút khỏi vỏ đao, mũi nhọn bay ra, nhuệ khí bức người!
“Ta là Cố Thiên Phàm, hiệu trưởng Nhất Trung Thủy thành! Trận đấu lần này, trong cuộc chiến giành chức vô địch và á quân, ta đại diện Nhất Trung Thủy thành, chính thức nhận thua”
Hắn dừng vài giây, nói tiếp: "Còn nữa, bạn học Tả Tiểu Đa, cảm ơn ngươi! Cố Thiên Phàm ta thiếu ngươi một ân huệ!
Vốn đĩ Cố Thiên Phàm muốn nói nhiều hơn, nhưng đây là trường hợp trước công chúng, rõ ràng không thích hợp nói nhiều, nói nhiều chỉ sợ sẽ bị phản tác dụng, có khi còn mơ hồ dẫn tới kết cục cây cao đón gió, hắn bèn nói giản lược: “Cảm ơn! Cảm ơn Nhị Trung 'thành Phượng Hoàng! Cảm ơn, quán quân Long Hổ Bảng lần này chính là Nhị Trung thành Phượng Hoàng, hoàn toàn xứng đáng! Gửi lời chào đều hiệu trưởng cũ Hà Viên Nguyệt của trường: ta đại diện cho Nhất Trung Thủy thành nói một câu: tâm phục khẩu phục”
Dứt lời, cuộc gọi cũng kết thúc.
Hiện trường hoàn toàn tĩnh lặng, qua một lúc lâu cũng không có bất cứ tiếng động nào!
Cố Thiên Phàm!
Vô Hồi Kiếm Cố Thiên Phàm.
Chính miệng nói: Cố Thiên Phàm ta thiếu ngươi một ân huệ!
Đây chính là lúc đang phát sóng trực tiếp khắp cả nước!
Ân huệ này, chính là chắc như định đóng cột rồi!
Trên thực tế, phần lớn người đang xem truyền hình trực tiếp đều vẫn không hiểu được rốt cuộc Tả Tiểu Đa đã làm gì?
Tình huống vừa rồi, nhìn như là Tả Tiểu Đa bỏ trận trước, phải nhờ tới nhóm trọng tài ra tay mới kiềm chế được Chu Vân Thanh, lúc tình huống tới nói, rõ ràng Chu Vân Thanh người ta chiếm thượng phong, sao đột nhiên lại thay đối đột ngột, còn muốn để lão hiệu trưởng của Nhất Trung Thủy thành tự mình mở miệng nhận thua?
Thậm chí lão hiệu trưởng Cố Thiên Phàm còn nói thắng thiếu hắn một ân huệ?