Định lực của ta không tốt, vừa quyến rũ thì ta đã 'lên'.
Trong lòng Tả Tiểu Đa trong phút chốc đã xoay chuyển đến một trăm tám mươi cái suy nghĩ trong, ba bốn mươi loại tư thế, một ít kiến thức phần cứng, trong phút chốc nhảy vào trong óc, hai mắt tỏa ánh sáng, vẻ mặt thèm chảy dãi không che giấu chút nào.
Nhưng mà Tả Tiểu Niệm hiển nhiên cũng không làm theo suy nghĩ của Tả Tiểu Đa, di chuyển thân mình đạo qua một vòng, nói: "Như vậy thì sao?”
Lại dựa theo tỉ lệ chiều cao của thân thể mình tăng thêm hai em.
Nàng vốn cao một mét bảy ba, bây giờ cao lên đến một mét bảy lăm.
Nhưng Tả Tiểu Đa cũng chưa nhìn ra cái gì, chỉ là ngây ngốc gật đầu, nước miếng theo cái gật đầu của hắn mà chảy ra theo đường parabol: “Đẹp, đẹp.”
“Như này thì sao?" Từ một mét bảy lăm biến thành một mét bảy tám.
“Đẹp, đẹp.”
“Ba loại trạng thái này, rốt cuộc thì cái nào đẹp hơn? Cái nào đẹp nhất?” Tả Tiểu Niệm tràn đầy chờ mong hỏi.
“Ba... ba loại hả?” Tả Tiểu Đa lơ mơ một trận, hai mất xoay tròn, trong đó tất cả đều là mờ mịt.
Thế nào... ba loại? Ba loại gì?
Có ý gì?
Ba loại nào?
“Đúng vậy, ba loại này thì loại nào đẹp nhất?” Tả Tiểu Niệm khiêm tốn dò hỏi, sóng mắt lưu chuyển, lộ vẻ thẹn thùng bội phần.
Hừ, Cầu Đát, ta đây chính là dựa vào ánh mắt của ngươi để lựa chọn chiều cao cao nhất và tỉ lệ dáng người của ta...
Chỉ cần ngươi lựa chọn ta sẽ coi đây là hình dáng cố định, rồi dùng Định Nhan Đan.
“Ba loại gì? Ở đâu ra?” Tả Tiểu Đa cảm thấy mình không hiểu phải hỏi, phải khiêm tốn, không ngại học hỏi.
“Ngươi... ngươi không nhìn thấy hả? Không nhìn ra được sao?” Tả Tiểu Niệm bị Tả Tiểu Đa hỏi lại muốn hôn mê.
“Nhìn thấy cái gì?”
Tả Tiểu Đa mở rộng suy nghĩ, thử cẩn thận hỏi: “Ngực.. hay là.. mông? Này... ngươi muốn cho ta xem cái gì?”
"..."
Tả Tiểu Niệm sửng sốt, lập tức cảm giác được một chùm lửa giận xông thẳng lên, cắn răng nói: “Vậy vừa rồi ngươi nhìn cái gì hả?”
“Ta nhìn...”
Tả Tiểu Đa hoang mang một hồi, mơ hồ cảm thấy không đúng, nhức đầu nói: “Ngươi.. Ngươi rốt cuộc muốn cho ta xem cái gì?"
Bịch!
Một cái gối ôm nện lên mặt Tả Tiếu Đa!
Sau đó, một trận quyền cước mạnh mẽ nặng nề chưa từng thấy trước đây như mưa to gió lớn mà rơi xuống trên người Tả Tiểu Đa...
Sau đó một trận này rốt cuộc cũng dừng lại, Tiểu Niệm đóng cửa ầm một tiếng, hầm hừ trở về phòng.
Tiếng đóng cửa vô cùng lớn gần như đã làm chấn động đèn treo trên trần, nó lung lay như muốn rơi xuống.
Hơi thở Tả Tiểu Đa thoi thóp, đột nhiên cuộn tròn nằm ở trên sô pha, hai mắt không ngừng xoay vòng, trong lòng đầy mơ hồ.
"Vừa rồi.. rốt cuộc... rốt cuộc đã xảy ra... cái gì?"
Tả Tiểu Đa thật sự không nhìn ra một chút gì.
Hắn cảm giác bản thân bị đánh quả thật và vô cùng oan uổng!
“Chẳng lẽ không đúng... Không phải là muốn quyến rũ ta sao...?”
Bộ dáng bây giờ rốt cuộc là làm gì để bị thế này vậy?
Người phụ nữ kia, tên của người là câu đố sao?!
...
Cũng khoảng năm giờ rạng sáng ngày này.
Vị Cổ Viễn Hàng bị cách chức vị trí trọng tài ở Long Hổ Bảng ngay tại chỗ kia rốt cuộc đã về tới cửa Thượng Kinh, toàn thân đầy vết thương.
Những việc hắn gặp được trên cả quãng đường đi về này, quả thật là vô cùng ly kỳ!
Vừa mới rời khỏi phạm vi thành Nam Kế bước vào trong Hoang Nguyên, thì có người đến chặn giết, một người phụ nữ áo lam đuổi theo mình liều mạng.
Cuối cùng thực lực chân thật của hai bên sàn sàn như nhau, lực lượng tương đương, ban đầu hơi lộ vẻ lộn xộn, lúc sau ổn định trận tuyến nhưng cũng không có cách nào, nhưng sau đó lại có thêm hai người phụ nữ và một người đàn ông đi ra đuổi giết, tất cả đều đuổi theo mình tấn công mạnh mẽ giống như là có thù không đội trời chung.
Cổ Viễn Hàng tự biết đánh không lại nên liều mạng chạy trốn.
Nhưng thân pháp của ba người phụ nữ kia ai cũng nhanh hơn mình, trốn cũng trốn không thoát!
Cổ Viễn Hàng rơi vào đường cùng, cố gắng lao ra khỏi vòng đuổi giết, lại nhớ tới thành Nam Kế, thành Nam Kế tụ tập vô số giáo viên của học viện Cao Võ, đương nhiên không sợ chuyện đuổi giết.
Ý tưởng này của Cổ Viễn Hàng được toại nguyện, từ lúc hãn trốn về thành Nam Kế thì ba người phụ nữ kia đều đồng loạt biến mất không thấy, quả nhiên không tiếp tục đuổi giết nữa.
Cổ Viễn Hàng không dám đi con đường bình thường, hẳn trực tiếp đến quân khu, lợi dụng quan hệ tìm một cái trực thăng nhỏ đưa mình trở về; kết quả còn chưa ra khỏi khu vực Trung Nguyên thì một đường kiếm quang to lớn đã chém đứt một bên cánh trực thăng.
Cổ Viễn Hàng dốc hết sức lực nâng trực thăng cả đường đem tới đặt vào sân bay Phong Hải gần đó, lúc này mới có thể thoát thân. Người ta đã giúp đỡ mình vậy rồi, cũng không thể để người ta bỗng dưng lại bị thiệt hại một cái trực thăng chứ... càng đừng nói còn có một phi công. Chút nguyên tắc ấy Cổ Viễn Hàng vẫn phải có.
Nhưng rốt cuộc là mình ngồi trực thăng hay trực thăng ngồi mình đây?
Đoạn đường kế tiếp trái lại không có việc gì, khi bay nhanh một mạch đến Thượng Kinh, lúc Cổ Viễn Hàng đã buông lỏng cảnh giác thì lại lần thứ hai gặp phải chặn giết!
Lần này là một người áo đen ra tay, vừa ra tay đều là chiêu thức vô cùng cực đoan ngươi chết ta sống.
Từ đầu tới cuối không nói một câu gì, đánh nhau với Cổ Viễn Hàng khoảng hai giờ, đến nỗi hai bên đều thương tích đầy mình, người đầy vết thương thì đối phương mới rút lui!
Trong lúc đánh nhau không biết Cổ Viễn Hàng đã la lên bao nhiêu câu: “Ngươi là ai? Tại sao?..." Mấy câu đại loại như thế này.
Nhưng từ đầu đến cuối đối phương không nói một chữ nào.
Cả đoạn đường này... làm cho Cổ Viễn Hàng cảm thấy mình giống như là chuột chạy qua đường.
Rốt cuộc đến được Thượng Kinh... có thể nhả cơn giận rồi.