Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 690: Hổ cái quen thuộc.



Phần lớn Tinh Thú không thể chống lại sức hút linh khí cực kỳ tỉnh khiết này.

Mà gần trăm con Tỉnh Thú to lớn ở giữa chỉ quay đầu sang rồi quay đầu về, bọn chúng chống lại được sức hấp dẫn bên này?

Lý Thành Long nhìn Tinh Thú xông qua chỗ mình như thủy triều, thì bắp chân bỗng chốc mềm nhũn: "Lão đại... ngươi...”

“Bây giờ không có thời gian giải thích.”

Tả Tiểu Đa tiện tay ném viên Tinh Hồn Ngọc cực phẩm kia cho Lý Thành Long: "Tranh thủ thời gian xua đi gánh nặng, chạy với tốc độ nhanh nhất, dẫn đám tỉnh thú lớn này ra, đi đến năm trăm dặm phía trước đợi ta, nhanh lên!”

"Chạy..."

'Tả Thành Long nghẹn giọng, tay chân luống cuống phá sức nặng: “Ngươi lừa ta... ngươi đã luyện tập với ta cả ngày, kết quả bây giờ ta bụng đói chạy đua với mấy nghìn Tinh Thú đói bụng, ngươi muốn chơi chết ta mà...”

"A hú hú..."

Một con Tình Thú đầu tiên đã đến gần bên cạnh, nhảy vút lên cao, muốn cướp lấy Tinh Hồn Ngọc trên tay Lý Thành Long.

Tả Tiểu Đa không quan tâm chui vào đất: "Ngươi có thể không chạy, cho Tinh Thú 'chăm sóc' ngươi.”

Hãn chui một cái là cả người chui vào trong động, thêm nữa trên tay hắn không có Tinh Hồn Ngọc, đương nhiên không lo bị Tinh Thú dòm ngó, tất cả Tỉnh Thú đang ầm ầm xông về phía Lý Thành Long.

“Đậu móa!”

Lý Thành Long ba chân bốn cẳng chạy: “Quá lừa người... quá lừa người...”

Vụt đi đã chạy mấy nghìn mét, vừa chạy vừa tháo phụ trọng, càng chạy càng nhanh, kỵ binh tuyệt trần.

Đại đội Tinh Thú ầm ầm đuổi theo sít sao không rời, khói bụi cuồn cuộn, kỳ quan tuyệt đẹp.

Giáo chủ Cương Thiết thăn giáo Lý Thành Long triển khai một trận vận động khác thường!

Một thân một mình dẫn theo Tính Thú chạy đi, huống chi Tinh Thú phía sau đuổi theo càng ngày càng nhiều, từ mấy trăm con lên đến hơn ngàn con, sau đó đến mấy nghìn...

Thật sự vô cùng tráng lệ, không gì sánh nổi!

Thấy Lý Thành Long chạy rồi.

Tả Tiểu Đa chui ra khỏi mặt đất,

Lại nhìn sang bên kia, Tinh Thú tụ tập bên kia đã bị dẫn đi hơn hai phần ba, chỉ còn lại tầm một trăm con, mà đa số trong đó đều là Kiếm Sỉ Hổ.

Còn có một phần... là Hắc Giác Bạch Vĩ Hổ; Hai loại Tỉnh Thú cấp Đan Nguyên, vẫn nhìn chấm chăm nhóm người, không một con nào rời đi.

Tinh Thú loại khác không còn nữa, đều bị Tinh Hồn Ngọc trong tay đại giáo chủ Lý dẫn đi rồi.

Lửa trên đường đã càng nhỏ hơn rồi, rõ ràng đã không còn gì có thế đốt.

Vẻ tuyệt vọng trên mặt mọi người càng đậm hơn.

Vốn nghĩ người kia đột nhiên nhảy ra là cứu tỉnh đến, không ngờ mặc dù người ta tốt bụng, thành công dẫn đi phần lớn Tinh Thú, nhưng số còn lại cũng đủ có thể chết người rồi!

Thậm chí tình huống có thể còn còn tồi tệ hơn lúc nãy, tuy ban đầu Tinh Thú tụ tập đông, nhưng gần nhất chỉ là Tinh Thú bình thường, nhưng bây giờ chỉ cần nhìn thẳng vào đều là Tính Thú Đan Nguyên, càng không có chỗ hòa hoãn.

Cuối cùng lúc này Tả Tiểu Đa đứng dậy.

Đương nhiên Tả gia sẽ không làm bừa, lại tìm được một bước đột phá tương đối khả thi.

Đây còn là người quen!

Ừ, không đúng!

Phải nói là.. thú quen!

Ở giữa kia, Kiếm Si Hổ hình thể xinh xẻo.. trên tai có có nhúm lông trắng xinh xắn... chẳng phải Hổ mỹ nhân mình gặp trong lúc tu luyện khoảng thời gian trước, có xã giao hay sao?

Ơ,không phải nó đang làm vua cứ địa Bắc thành thành Phượng Hoàng sao? Sao chạy đến đây rồi? Khoảng cách đâu có gần.

Tả Tiểu Đa hiện thân, cả người tỏa ra lưỡng khí tức thân thiết, cười ha ha đi qua, trong mấy bước đã đến gần đám hổ.

Sau đó, một cảnh tượng cực kỳ lạ xảy ra.

Mấy con Kiếm Sỉ Hổ vòng ngoài như cố ý vô ý dịch người để hắn qua.

Tả Tiểu Đa có hơi mơ hồ trước sự thay đổi này.

Sao không tấn công ta?

Tuy ta rất đẹp trai, nhưng nếu nói đẹp đến mức Kiếm Si Hổ hợp ý bị mình làm khuất phục.

Hình như có hơi suy nghĩ viển vông nhỉ?

Nhưng rõ ràng, đám Kiếm Sỉ Hổ không có địch ý với hắn thật.

Người Tả Tiểu Đa lắc tới lắc lui, lại có thể an toàn đi qua giữa đám Kiếm Sỉ Hổ lớn thật.

Đám người trong vòng lửa thấy được cảnh này đều ngẩn người


Nhóc con này là ai, sao có thể trâu bò như vậy? Chẳng lẽ mấy con Hổ răng kiếm này là do hẳn nuôi à?

Tả Tiểu Đa đã đến trước mặt chú hổ cái kia, cười híp mắt chào hỏi: “Hé lồ, chào Hổ xinh đẹp, lại gặp nhau rồi.”

Con hổ cái kia có vẻ hơi ngơ ngác nhìn người trước mặt, rất lâu sau mới phải ứng lại, đột nhiên trong mắt đầy hoang mang, vèo một cái lui người lại, rúc sau lưng con hổ lớn khác.

Trong miệng kêu huhu, vừa dùng đầu đẩy con hổ lớn kia: “Là hắn, chính là hẳn, hôm đó là hắn bắt nạt ta..."

Con hổ lớn gầm lên một tiếng, ngẩng cổ lên, lộ ra vẻ kiên cường: “Đừng sợ, có chồng ở đây, sao hẳn lại bắt nạt ngươi? Ngươi còn là hổ trong sạch không đó?”

“Gào... gào.." Hổ cái tức giận rồi.

Tên ngu ngốc này, nghĩ đi đâu đấy?

Con thú hai chân trước mặt, dùng đầu cũng không đủ.

Con hổ lớn nghĩ nghĩ đạo lý này, lại rung đùi đắc ý ngửa mặt lên trời gầm lớn một tiếng: "Gào!”

Đại ý của tiếng này, dùng cách nói của con người là: Ông đây không bị cảm sừng là được rồi!

Sau đó mới nâng mắt nhìn Tả Tiểu Đa trước mặt “Gào u u?”

Tả Tiểu Đa nghe tiếng trước đã mơ hồ, bây giờ càng mơ hồ hơn.

Thật sự muốn giao lưu với ta à?

Nhưng mà ta cũng đâu biết tiếng thứ?

Tả Tiểu Đa là ai, là loại quỷ ma, người lươn lẹo, rất tiện tay lấy từng miếng từng miếng thịt chín trong nhẫn không gian ra, ném lên đất: "Mời ngươi ăn.”

Hổ lớn mù mờ, khịt khịt mũi, nuốt ngụm nước bọt:

“Gào úuuuuu?"

Muốn đầu độc ta à? Nhưng mà thơm quá.

Bên cạnh đó, hổ cái quay sang, há miệng cần lấy miếng thịt, vừa ăn như hổ đói vừa hú hú: "Ú... Gào ú..."

Phiên dịch: Cái này ăn ngon lầm, mau ăn đi, tên thú hai chân này trước đó cho ta ăn rất nhiều lần, mỗi lần ăn xong sẽ bị đánh một trận...

Hổ lớn: “Gào u?”

Mấy con hổ lớn bên cạnh đâu quan tâm ngươi gào hay không gào, ngửi thấy mùi thơm thì quay qua kiểm tra, khịt khịt mũi ngửi rồi bắt đầu ăn.

Ăn hay không cũng vậy thôi.

Hình như tên thú hai chân này là bạn của vợ lão đại?

Cũng không biết có cầm cho lão đại nhà mình cặp sừng hay không?

Nếu đổi lại là ta, chắc chắn là cắm rồi!

Thôi kệ, ăn trước đã.

Tả Tiểu Đa cảm thấy hình như mình hơi hiểu ra rồi.

Mục đích của mấy con hổ này đến đây không phải để ăn thịt người.