Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 704: Ta không muốn làm lớp trưởng



Cặp đối tác cũ này chắc chắn sẽ mang đến một bầu không khí hoàn toàn mới lạ và vui vẻ cho lớp học.

Và phần giới thiệu bản thân của Tả Tiểu Đa chính là bước đầu tiên để Tả Tiểu Đa thể hiện bản thân và thuyết phục các bạn cùng lớp!

Bậc thang đã được dựng lên xong xuôi cho bạn, bạn học Tả Tiểu Đa, hãy lên sân khấu biểu diễn.

Thầy giáo Văn rất mong chờ. Đội trưởng và đội phó của quán quân Long Hổ Bảng chắc chắn sẽ mang đến những điều bất ngờ cho bản thân.

Bây giờ, chỉ chờ xem phong thái tối cao của đội trưởng!

Tả Tiểu Đa mỉm cười, đứng lên, xứng với khuôn mặt tuấn tú khôi ngô kia, thân như ngọc đứng trước gió, phong độ tiêu sái ru nhã.

Tuy nhiên, hai mắt tên này lại không ngừng xoay tròn.

Trong đầu đã có một dự định.

Chỉ có một mục đích: Ta không thể đảm đương chức lớp trưởng.

Trên đường đi, Triển Tiểu Phi đã bí mật tiết lộ với Tả Tiểu Đa: Chức lớp trưởng đã định cho ngươi rồi, mà giáo viên chủ nhiệm tương lai của ngươi cũng đã chỉ

định ngươi làm lớp trưởng.

Triển Tiểu Phi có ý tốt, cũng là muốn sớm cho Tả Tiểu Đa một bất ngờ, định trước chức lớp trưởng là một điều tốt.

Ai mà không biết rằng lớp trưởng của Cao Võ, trong tương lai cho dù có đi đến đâu cũng đều sẽ là một đại tài một mình đảm đương một phía?

Chỉ là đối với danh hiệu lớp trưởng Cao võ này, không ai dám xem thường nó, đây chính là tư lịch vinh dự nhất của thời học sinh!

Dù cho có đến tiền tuyến, những người từng là lớp trưởng của Cao võ ngay khi mới bước lên sẽ được nhìn bằng con mắt khác, được đối xử đặc biệt, giao phó trọng trách, coi như nhân tài, coi như một ngôi sao tương lai được bồi dưỡng - tối thiểu năng lực tổ chức và năng lực quản lý đều siêu cường!

Điểm này là không thể nghi ngờ.

Vì vậy, theo quan điểm của Triển Tiểu Phi, đây là một chuyện tốt.

Nhưng Tả Tiểu Đa ngay khi đó liền kinh người!

Để lão tử làm lớp trưởng?!

Ta không làm không làm!

Năm năm làm lớp trưởng lớp Võ Đồ, về cơ bản gần như giống như một bà quản gia, ấn tượng sâu đậm đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Đến đây, lại còn phải ta trở thành lớp trưởng?

Lão tử không làm!

Ta tự mình luyện công pháp để trở nên mạnh mẽ hơn, như vậy tốt biết bao? Lớp trưởng?

Thế thì lắm việc quá rồi!

Loại giáo viên trường Cao võ này về cơ bản là không trông nom công việc, về

cơ bản mọi thứ đều là công việc của lớp trưởng: về điều này, Tả Tiểu Đa sớm đã dò hỏi hết cả rồi.

Mặc dù quyền lực của lớp trưởng là rất lớn, có một bản lý lịch tương lai hào nhoáng, tươi sáng, nhưng... rắc rối quá.

Tả gia không muốn làm cho mình rắc rối đến như vậy.

Vả lại, với sự lợi hại của Tả gia, còn quan tâm đến chút tư lịch này ư? Nực cười!

Tả Tiểu Đa trộm liếc nhìn chủ nhiệm lớp.

Tuy rằng trông có vẻ rất nho nhã, trong mắt tràn đầy vẻ khích lệ cùng mong đợi, nhưng lông mày lại rất rậm, nhưng sát khí có chút nặng nề...

Thật tuyệt!

Dáng vẻ này... gần giống như Tân Phương Dương thật, tính tình, có lẽ là rất cáu kỉnh? Và trông cũng rất ngay thẳng, không phải là người xấu... khụ khụ, không phải là người xấu thì là người tốt, đã là người tốt, một lát nữa có thể sẽ chỉ mắng mỏ vài câu là thôi.

€ó lẽ là không đánh ta.

Trong lòng Tả Tiểu Đa chắc chắn.

Tả Tiểu Đa chỉ quan sát một chút, ngay trong ánh mắt mong đợi của thầy Văn, hắn bình tĩnh, ung dung bước tới bục giảng, ngẩng đầu ưỡn ngực, để lộ ra một nụ cười với tám cái răng trắng như tuyết: “Xin chào các bạn học, ta tên là Tả Tiểu Đa.”

“Xin chào Kiếm Vương!”

Bên dưới, rất nhiều người bao gồm cả Lý Thành Long đã đồng loạt hét to xin chào. Thầy Văn không biết làm sao, Tả Tiểu Đa nên chấm dứt tình trạng này nhỉ?

Quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy vẻ mặt dương dương đắc thắng của Tả Tiểu Đa, nói: “Các bạn học, chúng ta đều là bạn học, đây là danh xưng giang hồ, ở nơi trang trọng như này thì đừng nhắc tới, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh... Giang hồ là giang hồ, học viện là học viện. Hai danh xưng này không nên nhầm lẫn, hãy cố

gắng không được nhầm lẫn!”

Văn Hành Thiên chỉ cảm thấy một đàn quạ bay qua trên đầu. Đây... là lời mở đầu gì?

Mặc dù đang dừng lại, nhưng điều này... có vẻ hơi kỳ lại

“Thầy Văn vừa rồi nói hay quá, kẻ thù của ta căn bản đều tập trung ở lớp học

này. Tả Tiểu Đa lắc đầu cười khổ, đi tới đi lui trên bục giảng.

Nụ cười gượng gạo này, nhìn như thế nào cũng có cảm giác một kẻ tiểu nhân đắc chí lắc đầu ngoäc ngoắc cái đuôi, dù sao cũng chẳng hài hòa đến tột cùng.

Văn Hành Thiên lờ mờ như có dự cảm gì đó không lành.

Mấy người phía dưới, trong mắt lửa giận bừng bừng, rõ ràng là trong lòng có gì đó bất thường, căm giận không thôi.

Tên ở trên lại đắc ý khoe khoang ư?

Thầy Văn đã nói qua?

'Thầy Văn đã nói điều này khi nào?

“Thầy Văn còn nói rằng trong lớp của chúng ta có rất nhiều mỹ nữ.” Tả Tiểu Đa cười híp mắt.

Ở một bên, nụ cười của Văn Hành Thiên vẫn hiền từ như cũ, nhưng hai tay sau lưng thì không ngừng xoa xoa vào nhau.

Có chút ngứa tay, muốn động tay rồi!

“Người ở đây thật nhiều, đều quen biết, còn có rất nhiều người đều là người quen, ha ha ha.”

Tả Tiểu Đa bật cười ha ha: “Cái đó, bạn học Hạng Băng, tuy chúng ta là đối thủ, nhưng kẻ không chút lưu tình đánh ngươi thô bạo là tên Lý Thành Long này, không phải ta, nếu ngươi muốn báo thù, thì tên này ở đây... Chà, đưa về rồi tính sổ, đừng đụng đến ta ha

“Còn vị này, bạn học Vũ Yên Nhi, tên nhóc Lý Trường Minh đó không có ở đây, chúng ta cũng chưa từng đối đầu với nhau. Thay vì trừng mắt nhìn ta, chẳng bằng nên ngủ nhiều hơn, chưa biết chừng lại gặp nhau trong mơ. Bạn học Chân Phiêu Phiêu... ha ha ha, chúng ta là bạn bè cả mà...”

Ngoại trừ Chân Phiêu Phiêu nhàn nhạt gật đầu, Vũ Yên Nhi và Hạng Băng đều. trừng mắt nhìn nhau, trong đôi mắt xinh đẹp như muốn phụt ra lửa.

'Tên này nói là tiếng người sao? Là tiếng người sao?

Cá gì mà tính sổ sau? Còn có cái gì mà gặp trong giấc mơ. Con mẹ hắn là đang nói tiếng người đó sao?!

Nói xong một đoạn lời nói, ba đại mỹ nữ, đã đắc tội hai người!

“À, bạn học Hạng Xung cũng ở đây à, ngươi không thể trách ta đánh ngươi đến mức đó, thực sự là... ha ha, bạn học cả mà.

Thật ra, ta thực sự không ngờ rằng ngươi lại vô dụng như vậy, lại cùng lớp với em gái của mình, ngươi thân là anh, lẽ nào không phải là nên cao hơn một cấp hay sao?”