Diệp Trường Thanh liên tục vững vàng đón đấy 36 chùy, mỗi một cú đấm đều dùng sức mạnh khác nhau để ảnh hưởng quấy nhiễu đường rơi chùy của Tả Tiểu Đa, nhưng cho dù chiêu pháp của hiệu trưởng Diệp có khéo léo thế nào, thì cuối cùng Tả Tiểu Đa đều có thể mượn sức mạnh đấy giúp cho cách thức chùy rơi
xuống và đập sang càng nhanh, càng vội, càng soáy hơn.
Sau 36 chùy, cơ thể của Tả Tiểu Đa đã đổi thành lơ lửng giữa không trung, giống như một cơn gió lốc cực lớn!
Vẫn là loại cơn lốc cực nóng cực nóng đấy!
Chùy pháp cuồng bạo phối hợp với sức mạnh của Viên Dương Chân Kinh được Tả Tiểu Đa làm tra lần đầu tiên, không chút giữ lại, toàn bộ đều phát huy ra hết!
Tiếng gió vù vù, thảm thiết giống như tiếng quỷ cười, rõ ràng chỉ có một người đang xoay động đại chùy nhưng lại hệt như có một loại uy thế hung hãng của
thiên quân vận mã đang xông lên!
Nếu như nhất định phải dùng một câu, một từ để diễn tả, đại khái cũng chỉ có câu “Không ai sánh bằng” mới có thể miễn cưỡng diễn tả được!
Tả Tiểu Đa chỉ cảm thấy cực kỳ vui thích!
Quá mê rồi!
“Đến đây thôi vậy!”
Cơ thể của Diệp Trường Thanh vù một cái lập tức bay đi mất.
Tả Tiểu Đa đang đánh đến say mê, thân thể bị quán tính mạnh mẽ thuyên chuyển gián tiếp trên không trung, dưới loại động tác này thì không cần phải dùng bất cứ sức lực nào hết nhưng vẫn có thể tùy ý khua đại chùy, và cũng vì lý do đó mà...
“Hiệu trưởng, ta... Ta không dừng lại được...”
Trên không trung, đại chùy quay cuồng, Tả Tiểu Đa cũng quay cuồng giống như con quay, đang mãnh liệt vật lộn với không khí.
Bất lực cầu cứu.
Ngươi... Ngươi ngươi... Cứ chơi đùa ta như vậy sau đó tự mình rút lui, không quan tâm đến sao?
Vậy ta phải làm sao đây!
Hiệu trưởng, ngươi đê tiện quá rồi...
“Cái tên nhóc này!”
Diệp Trường Thanh cười cười bất lực, đột nhiên nghiêng mình bay lên, hai cánh tay, mỗi một tay dính vào một cái đại chùy sinh ra một lực hút lớn mạnh đến nỗi không thể tưởng tượng được, cho dù Tả Tiểu Đa hành động dùng lực như thế nào thì cuối cùng hai cái chùy vẫn bị Diệp Trường Thanh nắm chặt trong lòng bàn
tay, không thể thoát khỏi.
Cứ khống chế chuyển động xoay tròn theo quán tính của Tả Tiểu Đa như vậy, cuối cùng xoay đủ mười vòng mới chịu dừng lại.
Tả Tiểu Đa ôm lấy bả vai, vẻ mặt đau khổ: “Ôi trời ơi nặng chết đi được...”
Diệp Trường Thanh nhất thời không biết nói gì.
Thật sự là một người kỳ lạ!
Tiên Thiên cảnh cao giai, vận dụng vũ khí hạng nặng đến Đan Nguyên cảnh cũng chưa chắc có thể sử dụng được, đánh rất tinh tế, cuối cùng lại nói một câu nặng quá.
Sau đó nhìn kỹ lại thì bả vai thật sự có hơi sưng...
Quả thật Diệp Trường Thanh không còn lời nào để nói về chuyện này nữa... Vừa rồi khi tên nhóc này đánh hai chùy kia, chắn chắn là cầm không nổi...
Nhưng sức mạnh chiến đấu mà Tả Tiểu Đa có thể khai triển lúc này lại khiến lòng của Diệp Trường Thanh kinh ngạc cách khó hiểu!
Dựa vào đánh giá của Diệp Trường Thanh, chùy thứ nhất mà Tả Tiểu Đa đánh ra ước chừng có thể đập chết một Thai Tức sơ cấp, gần như chính là như vậy, nhưng chùy cuối cùng kia... Cho dù là tu giả Anh Biến bình thường không trải qua quá trình kiềm nén chân nguyên xao động mà trực tiếp đột phá...
Hầu hết đều sẽ không tiếp nhận nổi, cho dù sử dụng binh khí vẫn có khả năng không thể tiếp nổi!
Mà cảnh giới tu vi hiện tại của Tả Tiểu Đa mới chỉ là cao giai Tiên Thiên, đến cả đỉnh Tiên Thiên, nửa bước Thai Tức còn chưa đến!
Yêu nghiệt như này, mặc dù Diệp Trường Thanh đã sống rất lâu rồi nhưng vẫn là mới thấy lần đầu!
Cái này... Thật sự là một anh khỏe chấp mười anh khôn, 100% áp chế bằng sức mạnh!
Cách đánh ngang ngược đến mức hoàn toàn không thèm nói đến đạo lý. “Rất tốt, thật sự rất tốt.”
Diệp Trường Thanh khẽ thở dài, trong tiếng thở dài pha tạp một sự hối tiếc nói không nên lời.
Tên nhóc này thật sự quá xuất sắc, cũng quá trâu bò! Nhưng cũng vì vậy mà ý định đã được định sẵn của bản thân phải tan vỡ rồi!
Đến cả Viên Dương Chân Kinh mà bộ trưởng Nam cũng đã dạy rồi thì sao có thể đồng ý cho Tả Tiểu Đa bái người khác làm thầy?
Nghĩ cũng không cần phải nghĩ
Bộ trưởng Nam dạy công pháp, Ngô Thiết Giang chế tạo chùy, không có bằng chứng mà nói thì thanh kiếm kia là của Đông Phương Đại Soái cho!
Trong lòng Diệp Trường Thanh chỉ có thể mắng thầm, móe, mấy ông thần này. đến để dọa ta sao?!
Thật sự đáng tiếc.
Quá đáng tiếc!
Nhưng đứa trẻ này... Rốt cuộc là có lai lịch như thế nào?
Lão hiệu trưởng Hà Viên Nguyệt của Nhị Trung thành Phượng Hoàng nhiều lần nói rõ, chính xác rằng sau lưng của tên nhóc này không có ai, hoàn cảnh gia đình cũng rất bình thường.
Cha thì kinh doanh nhỏ, mẹ là nhân viên tài vụ kiêm nội trợ trong nhà.
Lúc này, Diệp Trường Thanh đã có thái độ hoài nghỉ về cách nói này.
Nếu là như vậy, những cơ duyên này của hắn ở đâu ra, sao có thể được nhiều nhân vật lớn để ý đến vậy, cái này... Cái này không đúng lắm!
Chỉ bởi vì hắn là thiên tài hay sao?
Nhưng mà thiên tài trên đại lục này có rất rất nhiều; Sao những thiên tài khác lại không có đãi ngộ như vậy?
Diệp Trường Thanh vốn muốn hỏi rõ. Nhưng nghĩ nghĩ một lúc, cuối cùng cũng không dám hỏi.
Bởi vì họ của Tả Tiểu Đa, họ Tả kia thật sự có liên quan quá lớn, lớn đến mức hắn không dám hỏi.
Nếu đơn giản chỉ nói về cái họ kia, thì chẳng qua cũng chỉ là một cái họ nhỏ, không có gì đáng nói, nhưng nếu như tổng hợp Viêm Dương Chân Kinh của bộ trưởng Nam, cùng chùy của Ngô Thiết Giang, kiếm của Đông Phương Đại Soái, liên tưởng bốn người lại, tác dụng mà cái họ đấy có thể liên quan đến thật sự có hơi dọa người.
Không phải cũng được, nhưng nếu như hỏi lại phát hiện thật sự giống như thứ mà mình tưởng tượng...
Vậy sẽ giống như bản thân tự ôm vào người một phiền phức cực kỳ lớn!
Là loại phiền phức trầy một miếng da mà bản thân cũng có thể bị Đẩy cũng đẩy không đi! ¡ da ấy!
'Ta không hỏi. Ta không biết cái gì hết.
Xem như Tả Tiểu Đa chỉ là một học sinh bình thường còn không được hay. sao?!
Xảy ra chuyện gì cũng không thể trách ta... Ai bảo các ngươi không chịu nói sớm?
Các ngươi không nói thì sao mà ta biết? Các ngươi nói rồi ra mới biết đó chứ! Ai kêu các ngươi không chịu nói sớm làm chỉ?
“Tả Tiểu Đa, thực lực của ngươi thật sự rất tốt, lòng ta rất vui mừng.”
Diệp Trường Thanh cười yên tâm, nói: “Nếu đã như vậy thì thứ đồ này trả cho. ngươi, xem như không uổng công, đến lấy lại chùy đi.”