Con át chủ bài của Tả Tiểu Đa có rất nhiều, Văn Hành Thiên cũng khá yên tâm với hắn, nhưng nếu Lý Thành Long cũng đi theo, thì tỉ lệ nguy hiểm sẽ tăng lên rất nhiều
"Không sao."
Lý Thành Long cười hì hì: "Ta khá là hứng thú với những chuyện phức tạp thế này.”
“Cũng được."
Sau đó là vẫn đối chiến trong Diệt Không Tháp.
Sau một hồi thí luyện, Văn Hành Thiên nói với Tả Tiểu Đa đang bò ườn ra giống như bùn lầy: "Ta biết ngươi luôn muốn tới phòng trọng lực thí luyện sâu hơn, nhưng ... Trước khi ngươi đột phá, thì tuyệt đối không thể vào, nhớ kỹ đấy."
“Khi đang ở trong giai đoạn đường gai này, nhất định đừng có vào phòng trọng lực tu luyện! Đây là điều tối ky, nhớ kỹ đấy! Phải biết hiện giờ ngươi đang ở trong thời gian đặc biệt áp súc bản thân, bỗng nhiên lại vào phòng trọng lực, rất có khả năng sẽ khiến cho chân nguyên bạo tẩu, ép bản thân nổ tung từ trong ra ngoài.”
“Trên thực tế, tất cả cảnh giới khi áp súc, đều không được vào trong phòng trọng lực tu luyện. Trừ áp chế của Võ Sư cảnh khi đột phá Tiên Thiên cảnh thì không tính. Bởi vì khi đó chỉ có nhẫn nại, chứ không có áp súc."
“Hiểu rồi."
Tả Tiểu Đa hoảng sợ.
Bởi vì trong tay hắn có rất nhiều điểm, hắn đã muốn vào phòng trọng lực tu luyện từ lâu, thậm chí hắn còn định vào trong vài ngày tới ...
May mà Văn Hành Thiên nhắc nhở kịp thời.
Nếu nhỡ đâu bản thân hắn bạo tẩu chân nguyên ở trong đó thật, chắc chắn là bị thiệt nhiều hơn là lợi.
Sáng sớm hôm sau.
Diệp Trường Thanh dẫn theo Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long, ngồi trên một chiếc xe bình thường, ì à ì ạch tới trang viên của Cao gia.
Trang viên của Cao gia là một trang viên cực lớn chiếm tận mấy chục mẫu đất, còn khí phái hơn biệt thự của Diệp Trường Thanh rất nhiều.
Xe chạy thẳng vào trong trang viên.
Dọc đường đi là những hàng cây xanh tạo thành bóng râm, tất cả đều trông rất tinh xảo, bồn cây tỏa ra linh khí, trông đủ kiểu dáng kì lạ, xa hoa lộng lẫy.
Hồ nước, vườn hoa, bể bơi, đều có cả.
Căn biệt thự trang nhã được bao quanh trong một vùng Tử Vân Tùng che rợp trời.
Mới là chỗ ở của chủ nhà.
Người nhà của hiệu pho Cao ra cửa nghênh đón ba người Diệp Trường Thanh với thai đo rất khách sao.
Tầm hai mươi người con trai, bảy mươi, tám mươi người con dâu, hơn hai trăm cháu trai cháu gái, còn cả một đám chắt trai nữa ...
Đưa mắt nhìn, thấy một đám người đông đúc chen chúc.
Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long liếc nhau, trong lòng dâng lên một sự cảm khái kỳ lạ.
Mẹ ơi, đây là ổ chuột à?
Đẻ lắm vậy!
Cao gia quả thực đẻ mãi không thấy chán ...
Còn có rất nhiều người không trở về kịp đúng không? Nếu mà về kịp hết, thì còn nhiều gấp mấy lần nữa ...
U là trời, nhà ngươi cứ đẻ lắm thế này, thành Phong Hải còn chứa được nổi nữa không hả?
Đứng từ góc độ bảo vệ môi trường để nói ... Cái chủng tộc này cho dù không bị diệt sạch, thì cũng nên xử lý phần lớn, bởi vỉ quá đông!
“Người của Cao gia nhiều thật." Lời này Tả Tiểu Đa nói ra từ tận đáy lòng.
"Hiệu trưởng Diệp, đây là bạn học Tiểu Tả? Vị Tả đại sư trong truyền thuyết đó sao?" Người nói chuyện là vợ cả của hiệu phó Cao, một người phụ nữ phúc hậu thoạt nhìn mới tới tuổi trung niên.
Trông mặt mũi cũng hiền lành.
"Đúng vậy, đây là Tả Tiểu Đa.”
Diệp Trường Thanh mỉm cười: "Tiểu Đa, đây là ngươi ... "
"Cao sư mẫu!" Cái miệng của Tả Tiểu Đa rất ngọt, chưa gì đã kêu rồi.
Lý Thành Long đương nhiên là cũng bắt chước Tả Tiểu Da nói: "Chào Cao sư mẫu."
Sắc mặt của rất nhiều tiểu bối Cao gia bỗng trở nên rất là vi diệu, đặc biệt là các cháu, các chắt của hiệu phó Cao ...
Ý gì đây?
Ngươi kêu tiếng sư mẫu ..
Thế thì chẳng phải là ngươi muốn làm đồng lứa với cha ta (ông nội của ta) à?
Ngày sau bọn ta phải gọi ngươi thế nào bây giờ?
Gọi ngươi là chú? Là ông sao?
Cái tên Tả Tieu Đa nay đang muốn chết đung không?
Nhưng mà câu này, không thể nói ra được, bởi vì cách nói của Tả Tiểu Đa không để lộ chút ý nào ra, hiệu phó Cao đúng là hiệu phó thật, nhưng về bản chất thì hắn vẫn là giáo viên, gọi vợ thầy là sư mẫu, đúng mực, cũng không sai.
"Bạn học Tiểu Tả."
Cao sư mẫu rất hòa ái dễ gần nói: "Thật là một đứa trẻ anh tuấn ... Hôm nay phải nhờ ngươi rồi."
"Không có gì không có gì, là điều nên làm mà." Tả Tiểu Đa cười ha ha, thỏa thuê đắc ý.
Tả Tiểu Đa đi vào trong nhà ... Trong những ánh mắt nhìn chăm chú và sắc mặt khác nhau của từng người. Mà cả phòng lúc này, đã sửa sang lại thành một khoang điều dưỡng rất lớn.
Vô số linh dịch đang cọ rửa cơ thể của hiệu phó Cao, cơ thể hắn lơ lửng trong linh dịch, hai mắt hắn nhắm nghiền, hôn mê bất tỉnh.
Mà trên trán hắn, có một vết thương rất bắt mắt.
Giờ phút này, vết thương kia đang dần khép lại, nhưng mỗi khi lực lượng của linh dịch làm cho miệng vết thương khép lại được một nửa, thì lại đột nhiên có một loại lực lượng bá đạo tuôn ra, lại xé rách miệng vết thương, làm cho quá trình chữ thương cứ lặp đi lặp lại, tuần hoàn không dứt, không hề có chuyển biến tốt.
Mỗi khi Diệp Trường Thanh nói ra một cái tên, sắc mặt Cao phu nhân lại thay đổi.
Đặc biệt là khi nghe thấy ba cái tên cuối, Hoàng Thất, Du gia, sắc mặt của Cao phu nhân đột ngột thay đổi, trong giọng nói cũng mang theo ý cầu xin: "Hiệu trưởng Diệp, đừng nói nữa."
Diệp Trường Thanh liếc nàng, sau đó đưa ánh mắt chầm chậm nhìn tất cả mọi người có mặt ở đây, bọn họ bị hắn nhìn tới cúi mặt xuống.
"Thực ra ta không hiểu lắm, Hạng Cuồng Nhân đã chứng minh sự trong sạch của hắn bằng sự thật rồi. Nhưng vì sao Cao gia các ngươi lại vẫn cứ nẳng nặc nói là Bá Vương Kình, rốt cuộc là có ý gì đây?"