Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 118: Liên Cừ từ biệt



Bàn tay Tần Vô Phong, ấm áp, đặt ở trên bụng Vân Khuynh, cảm nhận gân mạch nhảy lên dưới bàn tay, bỗng nhiên nghĩ thật là thần kỳ —

Đó là một sinh mệnh, một sinh mệnh còn đang trong thai...

Tay hắn, đặt ở trên có vẻ hơi lâu, đặt ở trên áo đơn trơn như tơ, dường như không bao giờ muốn dời đi.

Vân Khuynh ho nhẹ một tiếng:

“Khụ khụ, đại ca...”

Đường nhìn của y lúc chạm đến đống sổ sách tiểu đồng của Liên Cừ đặt ở trên bàn, mạnh mẽ sáng ngời:

“Đại ca, ngươi còn có rất nhiều công sự cần phải xử lý, vậy nhanh đi làm việc đi, ta và bảo bảo đều rất ổn.”

Tần Vô Phong lấy lại tinh thần, cũng biết động tác của mình có chút vượt quá, hình như là đã lâu lắm.

Hắn buông xuống mí mắt, thu hồi tay nói:

“Được rồi, vậy Vân nhi đọc sách tiếp đi!”

Sau đó, Tần Vô Phong ngồi vào trước bàn, bắt đầu công tác.

Vân Khuynh một lần nữa cầm sách lên, chậm rãi đọc.

Hai người đều là trầm mặc, cũng rất hài hòa.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, búi tóc của Vân Khuynh hơi buông, nghiêng người tựa ở bên giường, một tay cầm noãn lô cách chăn bông đặt ở trên bụng, một tay cầm sách, chăm chú nhìn.

Trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Tần Vô Phong là một loạt nghiêm túc chăm chú, trầm mặc lật sổ trong tay, thỉnh thoảng xoát xoát viết vài nét bút.

Thời gian im lặng trôi đi.

Vân Khuynh đem noãn lô trong tay đặt ở dưới giường, khép lại quyển sách, lôi kéo chăn bông, nhìn về phía Tần Vô Phong.

Tần Vô Phong nhìn qua rất chuyên chú, rất tập trung, giống như là bỏ quên toàn bộ bên ngoài.

Da thịt của hắn dưới ánh đèn chiếu lên màu mật ong, sợi tóc màu mực bởi vì hắn cúi đầu, có chút buông xuống, vì khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của hắn thả thêm một tia ôn hòa.

Vân Khuynh nhìn hắn, câu lên khóe môi, Tần Vô Phong nhìn qua rõ ràng không phải là tuyệt thế khối băng, nhưng lại có thể tản ra một loại khí tức xa cách cự tuyệt người khác tới gần.

Hắn rõ ràng bảo vệ bọn đệ đệ của mình như vậy, không phải là người không có cảm tình, nhưng lại không biết cười???

Thực sự kỳ quái!!!

Thế nhưng hắn làm đại ca rất tốt, Vân Khuynh kiếp trước là con trai một, kiếp này mặc dù có ca ca, nhưng ngoài nhị ca ra y cũng không thân cận với ai.

Y rất muốn có một ca ca nuông chiều y.

Vô Song là người yêu, Vô Phong là đại ca.

Ha hả, gả cho Vô Song thật tốt, thỏa mãn tâm nguyện, có thêm một người ca ca, đúng rồi, còn có Vô Hạ, thêm một người đệ đệ...

Nghĩ đến chuyện này, đường nhìn của Vân Khuynh dần dần không rõ.

Sau khi mang thai, y vốn thích ngủ, huống chi hiện tại tối muộn như vậy.

Cơn buồn ngủ kia tới cực nhanh, hầu như là lập tức, Vân Khuynh liền ngủ.

Đầu hơi nghiêng bên vai, chăn bông kéo rất cao, bọc cả người vào trong, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của y lộ vẻ càng thêm yếu ớt không gì sánh được.

Qua một lúc lâu, Tần Vô Phong động động đầu, buông bút trong tay, hoạt động tay một lúc, giương mắt nhìn về phía Vân Khuynh.

Liếc mắt, liền nhìn thấy Vân Khuynh đã ngủ.

Trong con ngươi của hắn bỗng nhiên mềm đi, chậm rãi đứng lên, nhẹ nhàng bước đến bên giường.

Cúi xuống thân thể, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ tinh xảo của Vân Khuynh.

Lông mi dày đặc đen tuyền bao trùm ở mí mắt, lưu lại bóng râm màu đen trên da thịt trắng noản.

Cánh mũi khéo léo tinh xảo hơi hơi rung động, bởi vì ngủ rất sâu, chăn bông trên người đắp rất dầy, khuôn mặt nhỏ nhắn của y lộ ra sáng bóng hồng nhạt, làn da càng có vẻ nõn nà trắng mịn.

Đường nhìn của Tần Vô Phong chuyển qua môi y, đôi mắt lóe sáng, mang theo sung sướng phát ra từ nội tâm.

Bởi vì đôi môi non hồng của Vân Khuynh hơi chu lên, khóe môi dĩ nhiên bởi vì ngủ rất sâu, chảy xuống nước bọt trong suốt.

Tần Vô Phong chuyên chú nhìn Vân nhi của hắn, thì ra y là khả ái động nhân như vậy.

Như bị mê hoặc, hắn từ từ vươn tay, ngón tay thon dài chậm rãi trượt lên chiếc cằm trơn truột của Vân Khuynh, vuốt đi nước bọt trong suốt.

Một đường trượt đến khóe môi Vân Khuynh, ngón tay tràn đầy nước bọt, thậm chí còn theo đầu ngón tay rớt xuống.

Tần Vô Phong lưu luyến da thịt dưới tay mình, không muốn rút tay về, vươn đầu lưỡi đỏ tươi, liếm đi nước bọt còn lại trên ngón tay.

Trong lòng hắn có vui sướng, nhưng lại trộn lẫn đau thương.

Người này... Vì sao, không phải là của hắn???

Nặng nề thở dài một tiếng, hắn cúi người ôm Vân Khuynh, chỉnh lại thân thể y, lại thay y kéo chăn bông, sau đó mới quay về bàn chỉnh lý sổ sách.

Tầng tầng sổ sách bị hắn thu dọn chỉnh tề, hắn đi tới bình phong cạnh cửa, cầm lấy áo choàng lúc trước, đang muốn khoác lên trên người, lại nghe thấy tiếng rên trên giường truyền đến.

Ném đi áo choàng, Tần Vô Phong dùng tuyệt đỉnh khinh công, trong nháy mắt đi tới bên giường.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Khuynh vừa rồi còn an tường khả ái hiện tại nhăn thành một đoàn, trên khuôn mặt tái nhợt mang theo thống khổ, thân thể nho nhỏ cuộn tròn.

“Vân nhi, Vân nhi???”

Tần Vô Phong mang theo kinh hoảng trước mắt ôm y lên:

“Ngươi làm sao vậy???”

Vân Khuynh rên rỉ mở mắt, một tay che bụng, một tay gắt gao nắm chặt y bào Tần Vô Phong:

“Đau nhức... Đau quá... Đại ca... Ô ô... Bụng ta... Đau quá...”

Giống như lần trước Vô Song không ở, bụng của y đột nhiên từng đợt co rút đau đớn, đau đến mức khó có thể chịu được.

Tiếng rên rỉ thống khổ của y mang theo khóc nức nở, Tần Vô Phong nghe mà yêu thương không ngớt.

“Vân nhi Vân nhi... Ngươi nhịn một chút, ta xem xem là có chuyện gì...”

Hắn hoảng hốt nửa ôm Vân Khuynh, nửa bắt mạch cho Vân Khuynh, chỉ thấy mạch đập hỗn loạn, nhưng vẫn như cũ không biết là chuyện gì xảy ra.

Hắn nhìn ngoài cửa, trên khuôn mặt hiện lên một tia dứt khoát, ôm cả chăn của Vân Khuynh lên:

“Vân nhi, ngươi chờ một chút, chúng ta hiện tại đi tìm Liên Cừ biểu đệ, một hồi là qua, ngoan, một hồi là qua.”

Vân Khuynh ở trong lòng hắn, bởi vì bụng đau đớn mà giãy dụa, trong miệng rên rỉ một tiếng so với một tiếng càng yếu ớt, một tiếng so với một tiếng càng thê thảm.

Tâm Tần Vô Phong, bị y thống khổ mà gắt gao siết chặt.

Đẩy cửa ra, theo từng đợt tuyết, ôm Vân Khuynh bọc kín trong chăn bông, dùng tuyệt đỉnh khinh công bay đến chỗ gian phòng của Liên Cừ.

Gió tuyết đan xen, bông tuyết hình lục giác trong suốt, to như lông ngỗng, rơi trên đầu Tần Vô Phong, trên khuôn mặt, băng lãnh đến xương, Tần Vô Phong lại không có bất cứ cảm giác nào, hắn chỉ là toàn tâm toàn ý bay đến chỗ Liên Cừ.

Phòng của Vân Khuynh trong ‘Vô’ viện, cùng ở một sân với gian phòng của Liên Cừ, hai phòng cách nhau cũng không phải quá xa.

Một chốc liền đến, trong phòng Liên Cừ đã là một mảnh hắc ám, nói vậy hắn đã ngủ.

Vân Khuynh trong lòng Tần Vô Phong, thống khổ khóc hô đại ca, bụng đau.

Tần Vô Phong không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp phá cửa mà vào.

Lấy võ nghệ của Liên Cừ, đương nhiên là nhất khắc bọn họ đi vào liền tỉnh, lập tức ngồi dậy, lạnh lùng nói:

“Ai???”

Vừa mới nói xong, tiếng rên của Vân Khuynh truyền vào trong tai hắn.

“Biểu đệ, Vân nhi y đau, y kêu bụng đau.”

Trong thanh âm của Tần Vô Phong mang theo run rẩy, hai tay của hắn cũng run, toàn bộ thân thể của hắn đều đang run.

Vân nhi, Vân nhi, mắt mở trừng trừng nhìn Vân nhi thống khổ như thế, tâm của hắn giống như bị đao cắt.

Nghe Tần Vô Phong giải thích, Liên Cừ lập tức phủ thêm áo khoác thắp sáng đèn, vừa nhìn thấy Tần Vô Phong và Vân Khuynh, lập tức nói:

“Mau, mau đem y đặt lên trên giường.”

Tần Vô Phong lập tức đặt Vân Khuynh lên chiếc giường còn đọng lại hơi ấm của Liên Cừ, Liên Cừ lập tức bắt mạch cho y, lông mày nhẹ như khói của hắn hơi nhíu lại:

“Là cổ trùng phát tác, đây không phải là lần đầu tiên, ta nghe nói, loại cổ trùng này bảy ngày phát tác một lần.”

Trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Tần Vô Phong tràn đầy nôn nóng:

“Vậy hiện giờ phải làm sao???”

Liên Cừ thở dài:

“Truyền nội lực cho y, giúp y giảm bớt thống khổ, ta sẽ phối thêm một ít dược.”

Tần Vô Phong nghe xong, lập tức cầm tay Vân Khuynh truyền nội lực, nói với Liên Cừ:

“Dược... Biểu đệ, nhanh đi tìm dược.”

Liên Cừ gật đầu, lập tức đi phối dược, đánh thức tiểu đồng của hắn đi bốc thuốc sắc dược, trong thời gian đó Vân Khuynh vẫn một mực đau đớn.

Trên khuôn mặt của Vân Khuynh tràn đầy mồ hôi, tái nhợt khiến người ta thương tiếc không ngớt.

Khuôn mặt Tần Vô Phong đồng dạng trắng bệch, hắn là bị Vân Khuynh dọa.

Nếu như có thể, hắn thật muốn thay thế Vân Khuynh, đem toàn bộ đau đớn đều dời lên người hắn.

Thực sự là chết tiệt cổ trùng, chết tiệt hắc bào tế ti!!!

Mặc kệ hắc bào tế ti có phải là sư thúc của hắn hay không, hắn nhất định phải đi Lưu Duyến ảo cảnh một chuyến, vì Vân nhi lấy lại công đạo, đem thống khổ Vân nhi phải chịu, từng chút từng chút đòi lại!!!

“Vì sao thời gian dài như vậy, Vân nhi thống khổ còn chưa yếu đi???”

Thời gian quá dài, sắp tới nửa canh giờ, Vân Khuynh bị dằn vặt thống khổ cực kỳ, Tần Vô Phong yêu thương không được, hắn rốt cục bạo phát, gần như hét lên hỏi Liên Cừ.

Sắc mặt Liên Cừ ngưng trọng:

“Loại cổ trùng này vào lúc phát tác, thời gian một lần so với một lần càng dài... Thời gian dài nhất, đau nhức một ngày đêm cũng là có khả năng. Đêm nay là ta sơ sót, ta sớm nên phối dược.

Biểu ca ngươi yên tâm, ngày mai ta sẽ đem tất cả mọi thứ chuẩn bị thỏa đáng, giảm bớt thống khổ do cổ trùng phát tác đến mức thấp nhất.”

Hắn vừa nói xong, tiểu đồng của hắn liền mang theo dược đã sắc đến.

Tần Vô Phong nhận dược bón cho Vân Khuynh, lại lăn qua lăn lại một trận, loại thống khổ này mới chậm rãi rút đi.

Sau khi kết thúc thống khổ dằn vặt, Vân Khuynh liền mệt mỏi ngủ.

Thấy Vân Khuynh lần thứ hai ngủ, Tần Vô Phong và Liên Cừ đều nặng nề thở hắt ra.

Liên Cừ cầm chén thuốc đưa cho tiểu đồng, ra hiệu cho hắn đem đi, quay về phía Tần Vô Phong nói:

“Biểu ca, còn có một việc, vốn ta định ngày mai mới nói cho ngươi, thế nhưng cổ trùng trong người Vân Khuynh đã bắt đầu phát tác, ta liền hiện tại nói luôn!”

Tần Vô Phong hồi phục lãnh tĩnh, nâng mi nhìn hắn:

“Chuyện gì vậy???”

“Ta phải rời đi một đoạn thời gian.”

Liên Cừ chậm rãi mở miệng nói.