Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 156: Hai người tắm chung



Không thể không nói, so với Tần Vô Phong thẳng thắn lưu loát, Vân Khuynh đích thật là một người tương đương quấn quýt.

Mặc kệ Tần Vô Phong an ủi y đến thế nào, y vẫn cảm thấy thẹn với Tần Vô Song, vẫn nghĩ việc này thật quá rối rắm, thế nào cũng không cởi ra được.

Thế nhưng nước nóng không đợi người, Tần Vô Phong biết rõ nếu tiếp tục quấn quýt với Vân Khuynh, phỏng chừng nước lạnh đi hai người cũng chưa tắm sạch.

Vì vậy Tần Vô Phong liền mặc kệ Vân Khuynh quấn quýt, tự tắm cho mình —-

Vừa tắm cho mình, vừa tắm cho Vân Khuynh.

Chờ tới khi bàn tay nóng rực của hắn đụng tới vết thương rách da của Vân Khuynh, Vân Khuynh mới từ trong đau đớn lấy lại tinh thần.

“Ngươi...”

Nét mặt Vân Khuynh hiện lên một tầng đỏ ửng, muốn tránh xa Tần Vô Phong, bất đắc dĩ dục dũng quá nhỏ, căn bản là chạy không thoát, hai người chỉ có thể trần truồng dính vào với nhau.

Bởi vì Tần Vô Phong vừa thổ lộ cảm tình, đáy lòng Vân Khuynh loạn thành một đoàn.

Mang theo tình tự vạn phần phức tạp, Vân Khuynh chỉ có thể tùy ý Tần Vô Phong chiếm hết tiện nghi trên người y.

Khi tay Tần Vô Phong, theo da thịt y trượt đến đùi y, thân thể của y lập tức cứng đờ, y bỗng nhiên nâng tay ngăn chặn Tần Vô Phong: “Đại ca ngươi...”

Đáy mắt là kinh hoảng vô thố và một chút sợ hãi, Tần Vô Phong hơi hơi cong lên khóe miệng, ôn nhu cười thoải mái y: “Yên tâm đi, ta sẽ không xằng bậy... Chỉ là, tối hôm qua mấy thứ kia lưu lại trong thân thể của ngươi rất không tốt...”

Nói, ngón tay linh xảo của hắn liền tìm thấy địa phương tối hôm qua hắn xâm nhập, Vân Khuynh khắc chế không được hai gò má nóng bừng: “Không, không cần... Ta, ta tự làm là được...”

Y còn không ngốc đến mức không biết lửa nóng thật lớn của Tần Vô Phong ở trên đùi y là cái gì, để Tần Vô Phong giúp y tắm, khó tránh khỏi Tần Vô Phong sẽ không nổ súng.

Tần Vô Phong nhíu mày, tự làm???

Lẽ nào Vân Khuynh không biết, dưới tình huống lúc này hai người bọn họ tắm chung, Vân Khuynh tự làm, còn xấu hổ hơn là hắn giúp sao???

Trong ánh mắt tối tăm hiện lên một tia tình tự kỳ lạ, Tần Vô Phong buông tay: “Được, vậy Vân nhi tự tắm đi.”

Tuy rằng xúc giác trên đầu ngón tay rất trắng mịn rất tốt đẹp, thế nhưng, hắn rất muốn xem Vân Khuynh ở trước mặt hắn, làm thế nào lấy mấy thứ kia trong cơ thể đi ra.

Vân Khuynh có chút nghi hoặc Tần Vô Phong thẳng thắn —-

Tuy rằng mở miệng cự tuyệt, thế nhưng, ngày hôm nay Tần Vô Phong luôn luôn không để ý đến ý nguyện của y ức hiếp y, nhất định muốn dẫn y tới nơi này tắm, nhất định muốn tắm chung với y, nhất định muốn giúp y tắm rửa...

Hiện tại Tần Vô Phong dễ dàng thỏa hiệp như vậy, ngược lại khiến y có chút nghi hoặc.

Thế nhưng nghi hoặc thì nghi hoặc, đáy lòng y vẫn vui vẻ Tần Vô Phong rốt cục nghe y.

Tần Vô Phong đợi nửa ngày, nước đều sắp lạnh, Vân Khuynh còn chưa động thủ: “Vân nhi. Ngươi tắm nhanh lên một chút, nước lạnh ngươi sẽ khó chịu.”

Vân Khuynh quay mặt đi, cái cổ trắng noãn hơi phiếm hồng: “Ta, ta tắm xong rồi.”

Tần Vô Phong thiêu mi: “Vân nhi, ta nói rồi, mấy thứ kia ở lại trong cơ thể cũng không tốt.”

Nếu Tần Vô Phong lúc này thấy sắc mặt Vân Khuynh, hắn sẽ phát hiện Vân Khuynh lúc này tức giận dị thường.

Vân Khuynh vừa rồi cũng thử tự mình làm ra, thế nhưng, thế nhưng tay y vừa chạm đến mật huyệt của mình, liền lập tức thu về, đáy lòng e lệ khó có thể dùng từ miêu tả.

Tự mình bính nơi riêng tư, vốn đã rất kỳ quái, huống hồ còn có một Tần Vô Phong ở một bên nhìn chằm chằm, như vậy bảo y làm ra như thể nào.

Tần Vô Phong xem thời gian không ngắn, nước thực sự sắp lạnh, không khỏi thu hồi tâm lý muốn xem Vân Khuynh e lệ, vươn tay, ôn nhu lại cường thế tham nhập vào trong mật huyệt của Vân Khuynh: “Để ta đi.”

Tự mình không ra tay được, chỉ đành để Tần Vô Phong hỗ trợ, Vân Khuynh lần này không có kháng nghị, chỉ là thân thể banh chặt giống hệt một tảng đá.

Thân thể buộc chặt, sẽ tác động đến mật huyệt dưới thân, khiến ngón tay Tần Vô Phong tiến nhập tương đối trắc trở, Tần Vô Phong nhịn không được hôn lên mái tóc màu mực của y: “Ngoan, ta thực sự sẽ không xằng bậy, thả lỏng một chút.”

Chậm rãi đưa ngón tay thâm nhập vào trong mật huyệt chặt trí, cảm giác nội bích trơn mịn lập tức hút lấy nó, Tần Vô Phong chậm rãi đảo quanh ngón tay, đem dịch thể bạch trọc ở trong kéo ra ngoài.

“Ô a...”

Mật huyệt còn đau đớn sưng đỏ lần thứ hai bị tiến nhập, cho dù chỉ là ngón tay thon dài, cũng khiến Vân Khuynh cảm thấy đau nhức đến thở hốc, lúc Tần Vô Phong kéo ra, càng nhịn không được mà rên rỉ.

Tần Vô Phong nỗ lực khắc chế dục vọng và tâm tình dao động, chuyên chú quan sát chuyện trước mặt, động tác trên tay cũng không dừng, nghi hoặc lại nổi lên trong lòng.

Thân thể Vân Khuynh...

Đích thật rất quái dị, lần trước Ngụy Quang Hàn nói y là quái vật...

Chính là nguyên nhân này sao???

Như vậy, Ngụy Quang Hàn chẳng phải là cũng nhìn thấy thân thể Vân Khuynh???

Đôi mắt Tần Vô Phong chậm rãi híp lại, Ngụy Quang Hàn... Lần sau gặp lại, nhất định phải đấu một trận ra trò.

“Vân nhi...”

Tần Vô Phong có chút chần chờ, thế nhưng hắn rất muốn biết, thân thể của y rốt cuộc là chuyện gì.

“Thân thể của ngươi...”

Đôi mắt Vân Khuynh bỗng nhiên trợn to, sắc mặt trắng xanh.

Y, dĩ nhiên quên chỗ thiếu hụt của thân thể mình...

Một mực nghĩ đến nên đối mặt thế nào với Tần Vô Phong và Tần Vô Song, y dĩ nhiên quên Tần Vô Phong biết y có thân thể như vậy...

Tần Vô Phong sẽ nghĩ như thế nào???

“Ta giống như quái vật đúng hay không???”

Con nhím Vân Khuynh lại bắt đầu chậm rãi dựng gai.

Tần Vô Phong lập tức trấn an: “Sao lại thế được... Ta thật cao hứng Vân nhi có thân thể như vậy, nếu không phải thân thể như thế, Vân nhi hiện tại trong bụng sao có tiểu oa nhi???

Đừng nghĩ quá nhiều, Vô Song không ngại, ta cũng sẽ không chú ý.”

Vân Khuynh vốn dựng thẳng gai nhím, lập tức bởi vì lời của Tần Vô Phong mà hạ xuống.

Chết tiệt Tần Vô Phong làm sao biết Vô Song không ngại, huống hồ...

Y là ‘Thê tử’ của Vô Song cũng không phải của Tần Vô Phong, Tần Vô Phong có ngại hay không đâu có liên quan gì đến y, Tần Vô Phong nói những lời này với y làm gì...

Mặc dù là nghĩ như vậy, nhưng tâm Vân Khuynh vẫn chậm rãi yên ổn xuống.

Tần gia huynh đệ thực sự là kỳ quái, ở cổ đại thế này, thế nào có thể dạy dỗ ra nam nhân như vậy???

Đáy lòng Vân Khuynh ngoài ngũ vị tạp giao ra, đột nhiên cảm thấy rất hứng thú với Tần gia nhị lão giáo dục Tần Vô Phong huynh đệ lớn lên.

Chờ đến khi hai người chỉnh lý hết thảy, Tần Vô Phong trong tiếng kháng nghị của Vân Khuynh ôm thân thể trần trụi của y ra khỏi dục dũng, dùng khăn mặt lau khô thân thể y, liền nhanh chóng dùng chăn bông bọc lại, sau đó mới bắt đầu lau khô thân thể của mình.

Chờ đến khi hắn quần áo chỉnh tề, hắn mới lấy dược, nói với Vân Khuynh: “Vân nhi, chúng ta phải thoa dược.”

Vân Khuynh ôm chăn bông, có chút bất mãn, ổ chăn vừa mới ấm áp của y... Ô ô, vì sao ở đây không có lò sưởi...

Tuy rằng trong lòng oán niệm, nhưng nét mặt Vân Khuynh cũng không cự tuyệt.

Bởi vì không thoa dược người khổ chính là y.

Tần Vô Phong nhấc lên một góc chăn bông, ngón tay khoét một khối thuốc mỡ màu trắng gần như trong suốt, quét lên vết thương trên người Vân Khuynh, vừa bôi vừa mở miệng: “Được rồi, Vân nhi, còn có một việc.”

Thuốc mỡ mát lạnh thoa lên trên người mặc dù có chút lạnh lẽo, thế nhưng sau khi thoa lên, vết thương trên người cũng không có cảm giác đau đớn, xem ra dược hiệu rất tốt.

Vân Khuynh có chút thất thần: “Ân?”

“Năm mới vui vẻ.”

Tần Vô Phong chậm rãi mở miệng, Vân Khuynh giật mình, năm mới...

Thì ra đã sang năm mới, sau khi đến đây, còn chưa có ai nói một tiếng năm mới vui vẻ với y.

Lúc ở Vân phủ, mùng một năm mới, Vân vương phủ nổ pháo không ngừng, Vân Thù cùng với các huynh trưởng tỷ tỷ đều mặc quần áo mới, một nhà cùng nhau ngồi xem tuồng kịch, náo nhiệt muốn chết.

Mà nơi y ở, lại là một mảnh vắng lặng.

Tâm hơi hơi đau nhức một chút, Vân Khuynh miễn cưỡng cong lên khóe miệng: “Năm mới vui vẻ, đại ca.”

Tần Vô Phong bởi vì trong lòng có chuyện, cũng không phát hiện Vân Khuynh sa sút tình tự, hắn trực tiếp mở miệng nói: “Ta lúc trước từng đề cập với Vân nhi, mùng một năm mới là ngày đa nương ta trở về, ngươi, có muốn gặp một lần bọn họ hay không???”

Tần Vô Phong kỳ thực rất muốn Vân Khuynh gặp đa nương hắn, hắn mong muốn đa nương có thể cũng thừa nhận thân phận Vân Khuynh là người Tần gia.

“Đa nương ngươi?”

Y cũng muốn gặp, thế nhưng...

Hiện tại y là ‘Thê tử’ của Tần Vô Song nhưng song song lại cùng với Tần Vô Phong... Y còn mặt mũi nào đi gặp Tần gia nhị lão???

Tần Vô Phong lần này dường như nhìn thấu tâm tư của y, không đợi Vân Khuynh mở miệng cự tuyệt hắn liền nói: “Một hồi ngươi nghỉ ngơi trước, ta đi gặp đa nương, chờ ngươi nghỉ ngơi tốt, ta mang ngươi đi gặp họ sau.”

“Nhưng ta...”

Vân Khuynh bất an như trước.

Tần Vô Phong kiên trì: “Vân nhi, không sao, ngươi coi như tối hôm qua chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, nên làm thế nào thì làm thế ấy, muốn làm cái gì thì làm cái đó, chuyện phiền lòng khác giao cho ta là được.”

Tần Vô Phong luôn luôn nói hắn sẽ xử lý, hắn sẽ xử lý, nhưng hắn rốt cuộc muốn xử lý như thế nào???

Ý nghĩ của Tần Vô Phong cho tới bây giờ cũng không nói cho Vân Khuynh, phát sinh chuyện lớn như vậy, Vân Khuynh sao có thể đơn giản bị hắn thuyết phục mà không lo lắng???

“Đại ca, ngươi rốt cuộc dự định làm gì???”

Tần Vô Phong hơi hơi cong môi: “Mặc kệ làm thế nào, ta quyết không phụ ngươi, cũng không nguyện có lỗi với Vô Song... Cũng sẽ không để ngươi phụ Vô Song.”