Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 225: Nguy cơ tầng tầng



Mặc kệ trong cung mưa gió bão táp thay đổi thất thường thế nào, cũng không sản sinh bất cứ ảnh hưởng gì đối với Vân Khuynh Vân Hoán và Long Liễm mấy người.

Trong bất tri bất giác Vân Hoán biến thành hướng dẫn viên du lịch, dẫn Vân Khuynh, Long Liễm dạo chơi trong kinh thành.

Nhìn kinh thành náo nhiệt phồn hoa, tâm tình vẫn luôn u buồn của Vân Khuynh cũng có một chút rộng mở, trên khuôn mặt tuyệt mỹ treo lên dáng cười nhợt nhạt.

Vân Khuynh một thân trường bào trắng bạc cuộn viền vàng, cả người phiêu dật ôn hòa, Vân Hoán còn lại là một thân đen huyền, trên khuôn mặt tuấn mỹ vẫn mang theo dáng cười nho nhã lễ độ, thỉnh thoảng quay về phía Vân Khuynh nói gì đó.

Long Liễm thay một thân đỏ hồng, lần đầu tiên mặc quần áo màu đỏ tươi, đi theo phía sau bọn họ, một bộ hình dạng có chút suy nghĩ, tâm thần không yên.

Ba người giống như người đi đường phổ thông trên đường chậm rãi bước đi, dần dần trên khuôn mặt Vân Hoán rút đi ý cười, mang theo vài phần lạnh lẽo.

Vân Khuynh mẫn cảm nhận thấy Vân Hoán biến hóa, không khỏi mở miệng hỏi: “Nhị ca, làm sao vậy???”

Vân Hoán ánh mắt ôn hòa nhìn y: “Không có việc gì, chỉ là bị một vài con chuột theo dõi mà thôi.”

Vân Khuynh trừng mắt nhìn, trong lòng có chút kinh ngạc: “Nhị ca là nói... Chúng ta bị theo dõi sao???”

Vân Hoán gật đầu.

Đối với việc này Long Liễm cũng đã phát hiện, nàng cấp tốc tới gần Vân Khuynh Vân Hoán, nói:

“Trên người đám người kia có chứa sát khí sắc bén, xem ra là kẻ đến không có ý tốt, chúng ta hiện tại có hai lựa chọn.

Một là vẫn luôn ở trong địa phương náo nhiệt, khiến họ không thể ra tay, nhưng chúng ta vẫn sẽ bị giám thị... Hơn nữa sau khi quay về khách sạn bình dân như trước sẽ có nguy hiểm.

Hai là đưa bọn họ dẫn đến địa phương hẻo lánh giải quyết sạch.”

Nghe xong Long Liễm nói, Vân Khuynh trong lòng không có nửa phần phản cảm hoặc là dị dạng, mà là bắt đầu nghiêm túc tự hỏi rốt cuộc nên chọn phương pháp nào.

Y đến từ địa cầu xã hội nhân quyền, trong bất tri bất giác, ở tại nơi này thảo luận sinh tử của người khác, y cũng không có cảm giác tội ác.

Xem ra bộ phận thuộc về thời đại này trong thân thể y, biết đâu đã nhiều hơn một chút.

Vân Khuynh còn chưa kịp quyết định, Vân Hoán đã mở miệng nói:

“Một hồi Long Liễm che chở tiểu Khuynh trốn đi, ta đem những người đó dẫn dắt rời đi rồi giải quyết, sau đó sẽ trở về tìm các ngươi...

Nếu là không đợi được ta, vậy hai người trở về khách sạn bình dân chúng ta ngủ lại chờ ta là được.”

Vân Khuynh nhíu nhíu mày, muốn ngăn cản, nhưng nhớ tới mình đối với Vân Hoán Long Liễm mà nói thì xem như là một gánh nặng, cuối cùng lời nói đến bên mép vẫn nuốt trở lại.

Long Liễm cũng gật đầu: “Được, ta sẽ bảo vệ tốt công tử, nhị công tử cũng phải cẩn thận.”

Sau khi ba người thương lượng thỏa đáng liền bắt đầu hành động.

Trên đường náo nhiệt, ở một góc trên đường ba người đang đứng có một sạp hàng bán mặt nạ, Vân Khuynh và Long Liễm nhìn nhau cười, cầm lấy mặt nạ không ngừng khoa tay múa chân trên khuôn mặt, chen vào dòng người đi qua góc ngoặt.

Chờ đám người theo dõi Vân Khuynh bọn họ lấy lại tinh thần, trước sạp mặt nạ từ lâu đã không còn bóng dáng Vân Khuynh và Long Liễm, mà Vân Hoán cũng chỉ là góc áo chợt lóe mà qua.

Những người đó lập tức đuổi theo bóng dáng Vân Hoán.

Qua một lúc lâu, Vân Khuynh và Long Liễm mới từ một bên trà phô đi ra, nhìn đoàn người náo nhiệt, Vân Khuynh có chút lo lắng: “Long Liễm, ngươi nói nhị ca có thể gặp chuyện không may hay không???”

Long Liễm an ủi Vân Khuynh: “Công tử không cần lo lắng, Vân nhị công tử võ nghệ cao thâm, trí mưu hơn người, chỉ là một đám kiến thức nông cạn, Vân nhị công tử nhất định sẽ không gặp chuyện không may.”

Vân Khuynh nghe vậy gật đầu, chậm rãi an tâm.

Long Liễm và Vân Khuynh đợi một hồi không thấy Vân Hoán quay về, hai người liền trở lại khách sạn.

Đám người theo dõi rõ ràng đã bị Vân Hoán dẫn đi, nhưng khi Vân Khuynh và Long Liễm đi ở trên đường, Long Liễm lại một lần nữa có cảm giác bị người giám thị.

Long Liễm có chút kinh hãi, song song nàng bắt đầu suy đoán rốt cuộc là kẻ nào, vì sao lại giám thị bọn họ???

Thông qua Long Khiêm đã từng chưởng quản Bách Hiểu Lâu, nàng biết Tần Vô Phong và Tần Vô Song dùng thế lực của Bách Hiểu Lâu tìm đến Vân Khuynh.

Ở giữa các hạng thế lực và Tần gia, ngoại trừ ảnh vệ ám vệ, liền chỉ có tổng bộ Bách Hiểu Lâu nằm ở Xích Yên quốc, cùng với Ám Ảnh Lâu nằm ở Liệt Phong quốc là có nhiều cao thủ nhất.

Đặc biệt người của Bách Hiểu Lâu giỏi về theo dõi, giỏi về suy luận, cho dù dọc theo đường đi có nàng, Long Khiêm và Hiên Viên Bất Kinh che giấu cũng khó mà không lộ ra chân ngựa.

Chân chính tính ra, nàng và Long Khiêm mang Vân Khuynh đi ra ngoài cũng mới chỉ một tháng, sẽ không bị Tần Vô Song và Tần Vô Phong tìm ra trong khoảng thời gian ngắn đến vậy chứ???

Long Liễm lo lắng nhất chính là sau khi bị đại công tử và nhị công tử tìm ra, nàng phải ăn nói thế nào với bọn họ, không chỉ khó nói với hai người bọn họ, mà cả Liên Duyệt giao phó Vân Khuynh cho nàng cũng khó ăn nói.

Long Liễm tâm sự tầng tầng phi thường muốn cắt đuôi mấy người đó.

Mang theo Vân Khuynh nàng rẽ trái rẽ phải, rốt cục vào lúc rẽ sang một ngõ cụt mới bỏ rơi được những người đó.

Nếu như chỉ là Long Liễm một người, hoặc là không có đoàn người náo nhiệt Long Liễm có thể không cần cố kỵ dùng khinh công mang Vân Khuynh đi, nàng nhất định có thể dễ dàng cắt đuôi những người đó.

Thế nhưng mang theo Vân Khuynh, ở trong đám người chen lấn nơi giữa ban ngày, liền có một chút trắc trở.

Có lẽ là trong đám người theo dõi, cũng có cao thủ lợi hại, cho nên lúc ở trong ngõ cụt, Long Liễm cho rằng đã triệt để bỏ rơi những người đó, liền có một đám người áo đen bịt mặt từ trên trời giáng xuống.

“Chết tiệt!!!”

Long Liễm chửi bới một tiếng, nàng không biết những người này, vì sao nhất định phải quấn lấy nàng và Vân Khuynh chứ.

Chết tiệt nhất chính là, từ thân thể lả lướt của những người đó, Long Liễm có thể nhận ra đây là một đám nữ nhân, nữ sát thủ.

Có người nói trong tứ đại quốc thì Xích Yên quốc tất cả đều là nữ nhân, có một tổ chức sát thủ tên là Yên Chi phường, bên trong sát thủ đều là nữ tử, chẳng lẽ là những người này, vì sao họ lại ra tay với nàng và Vân Khuynh???

Người của Yên Chi phường hiển nhiên tương đương coi trọng lần hành động này, dĩ nhiên thoáng cái phái hơn hai mươi người.

Long Liễm song quyền khó địch bốn tay, khó tránh khỏi không thể bảo vệ tốt Vân Khuynh.

Khiến Long Liễm và đám nữ sát thủ kia kinh ngạc chính là, vào lúc có người tới gần Vân Khuynh, một đạo tia sáng màu bạc từ trong cơ thể Vân Khuynh bắn ra, sau đó trường kiếm tràn đầy ánh sáng bạc lơ lửng trong không trung, đem Vân Khuynh bảo hộ chặt chẽ.

Lưu Huỳnh Kiếm.

Vân Khuynh vươn tay nắm chuôi kiếm Lưu Huỳnh Kiếm trong tay, không tự chủ được bắt đầu múa kiếm.

Lợi hại trường kiếm, không lưu tình chút nào đoạt đi sinh mệnh của người dưới kiếm, Vân Khuynh cảm giác tay y nắm chặt “Lưu Huỳnh Kiếm”, cả người y liền tiến nhập một loại trạng thái huyền diệu.

Trong đầu xuất hiện hoa văn chiêu thức khó hiểu, nhưng tay chân lại không chịu khống chế, không tự chủ được khiêu vũ đứng lên.

Thế nhưng loại cảm giác này, tuyệt diệu giống như nghi thức xối nước lên đầu, khiến người ta giác ngộ dễ dàng trầm mê.

Thủ lĩnh nữ sát thủ thấy tình huống không ổn, lập tức đánh tín hiệu rời đi.

Phường của họ chủ yếu giết người, rõ ràng là người không có võ công, tại sao lại đột nhiên trở nên lợi hại như vậy???

Long Liễm và Vân Khuynh vốn không muốn gây chuyện, tự nhiên sẽ không lãng phí thời gian đuổi theo các nàng, thế nhưng tay chân Vân Khuynh, dường như có chút khó có thể dừng lại.

Chờ đến lúc những người đó rời khỏi, tay chân Vân Khuynh mới dừng lại, y có chút suy nghĩ nhìn Lưu Huỳnh Kiếm, lẽ nào vừa rồi y vô ý thức sử dụng, chính là kiếm phổ bên trong Lưu Huỳnh Kiếm???

Tuy rằng y không biết vừa rồi là chuyện gì, thế nhưng có thể bảo hộ bản thân, y vẫn có chút phấn chấn, song song dưới đáy lòng y cũng hạ quyết tâm, lúc nào rảnh rỗi phải luyện luyện Lưu Huỳnh Kiếm.

Khóe miệng chậm rãi cong lên nụ cười, Vân Khuynh tâm niệm hơi đổi, Lưu Huỳnh Kiếm xinh đẹp liền hóa thành một đạo kiếm quang, nhập vào trong cơ thể Vân Khuynh.

Long Liễm đồng dạng khiếp sợ kinh ngạc nhìn một màn này, đến gần Vân Khuynh, nghi hoặc nói: “Công tử, vừa rồi đó là...”

Trước đây nàng chưa từng thấy Vân Khuynh có thanh kiếm như vậy, cũng tinh tường biết võ công của Vân Khuynh có bao nhiêu kém cỏi...

Thế nhưng...

Vân Khuynh vừa rồi, nhìn qua, cũng là một cao thủ, hơn nữa nàng hiếu kỳ, Vân Khuynh bình thường giấu kiếm ở đâu??? Hiện tại lại ở nơi nào???

“Cái kia a...”

Vân Khuynh có chút nhíu nhíu mày, trực giác nói cho y chuyện y đã từng gặp Ngụy Quang Hàn, không thể tùy tiện nói cho Long Liễm.

Long Liễm thấy Vân Khuynh bối rối mà cười cười: “Không sao, công tử không cần chú ý, Long Liễm chỉ là nhất thời hiếu kỳ, công tử không tiện nói ra cũng không sao.”

Vân Khuynh gật đầu: “Hiện tại đích xác có chút bất tiện, ít hôm nữa nếu có cơ hội ta sẽ nói cho ngươi.”

Long Liễm nhìn sắc trời: “Ân, chúng ta vừa rồi dừng lại, dĩ nhiên bỏ lỡ không ít thời gian, Vân nhị công tử sợ là đã trở về, không thấy chúng ta nhất định sẽ lo lắng, chúng ta nhanh lên trở về đi.”

“Được.”

Hai người không biết, sau khi nữ sát thủ công kích bọn họ rời đi, chu vi lập tức có hai cỗ cổ lực lượng đuổi theo nữ sát thủ tàn dư kia, đồng thời lưu loát nhổ cỏ tận gốc.

Chờ đến lúc Vân Khuynh và Long Liễm trở lại, Vân Hoán quả nhiên đã trở về.

“Những người đó rốt cuộc vì sao mà đến, sau khi Vân nhị công tử rời đi, chúng ta lại đụng phải một đám khác của Yên Chi phường...”

Vân Hoán vừa nghe Vân Khuynh và Long Liễm gặp phải người của Yên Chi phường, lập tức khẩn trương đỡ lấy vai Vân Khuynh, nhìn từ trên xuống dưới: “Chết tiệt, đám chết tiệt kia, cũng dám động tiểu Khuynh, tiểu Khuynh, ngươi không sao chứ???”

Vân Hoán vừa hỏi vừa nhìn Vân Khuynh từ trên xuống dưới.

Yên Chi phường, ở đây không có ai hiểu hơn Vân Hoán.

Sau khi bái sư, Vân Hoán liền nhận được vị trí Bách Hoa cung cung chủ ở Xích Yên quốc.

Bách Hiểu Lâu, Bách Hoa cung, Yên Chi phường song song đều là tam đại tổ chức giang hồ ở Xích Yên quốc.

Vân Hoán và chủ nhân của Yên Chi phường cũng đã từng quen biết, Vân Hoán cơ bản có thể đoán được Vân Khuynh vì sao lại bị công kích, nhất thời không khỏi có chút tức giận.

Vân Khuynh thấy Vân Hoán quan tâm y như vậy, mỉm cười lắc đầu: “Không có việc gì, nhị ca thì sao, có sao không???”

Vân Hoán cũng lắc đầu, biết Vân Khuynh không sao hắn cũng không nhắc lại chuyện Yên Chi phường, chỉ nói sang chuyện khác: “Nhóm người ta dẫn dắt rời đi đã bị ta ép hỏi ra. Nói là trong chốn giang hồ có người treo giải thưởng giá cao muốn máu của công tử áo trắng có thể giải bách độc... Hóa ra bọn họ vào lúc nghe nói mình trúng độc ở núi Vô Danh, liền vẩy một loại hương vị đặc thù lên người tiểu Khuynh, cũng theo hương vị kỳ dị này tìm được tiểu Khuynh... Nguy hiểm thật, nếu như vừa rồi không phải vì có nhiều người, mùi vị pha tạp, ta căn bản không có khả năng dẫn dắt đưa bọn họ rời đi...”