Tới ngày thứ ba, Tần gia đến đón người, bọn họ liền đem khăn voan che mặt Vân Khuynh, nhét vào kiệu hoa nâng đi.
Vân vương gia căn bản không có cơ hội thấy mặt Vân Khuynh.
Chỉ có Hồng Châu một người thấy, tuy rằng nàng sợ hãi than Vân Khuynh mỹ lệ, nhưng nàng dĩ nhiên cũng không có chú ý tới, vết sẹo trên trán Vân Khuynh đã không có...
Biểu hiện của Hồng Châu khiến Vân Khuynh rất phiền muộn.
Y thẳng thắn hối hận, sớm biết rằng vẫn dán làm vết sẹo giả.
Dù sao dung mạo y như vậy, bất luận sinh trên người nam nhân hay là nữ nhân, vô luận ở nơi nào cũng không dễ sinh tồn.
Đảm đương khuôn mặt như vậy, Vân Khuynh hiện tại, căn bản không bảo hộ được mình.
Bất quá, Vân gia không thèm để ý đến y tới cực điểm thì thôi, Tần gia lại cũng chỉ là đem kiệu hoa nâng đến một khách sạn, tại một gian khách phòng phổ thông qua loa bái đường.
Vân Khuynh xem ra, không phải Tần gia không muốn thú, mà là Tần gia thực sự nghèo đến điên rồi.
May là không phải Vân Thù giá đi, nếu là Vân Thù, sợ là đã sớm nháo lên.
Cũng không biết ‘Phu quân’ của y đang bận cái gì, vẫn không thấy được bóng người, cũng không ai đến nháo hỉ phòng, Vân Khuynh buồn chán ngồi ở trên hỉ sàng đung đưa hai chân đờ ra.
Trong đầu suy nghĩ rất nhiều loạn thất bát tao, qua thật lâu, Vân Khuynh mới ý thức được y đang làm gì...
Y dĩ nhiên đang đợi ‘Phu quân’ y đến vén khăn voan???
Y đây là làm sao vậy, dĩ nhiên đang chờ mong gặp phải một người có thể cho y hạnh phúc???
Dĩ nhiên giống như một nữ nhân, ở chỗ này ngây ngốc chờ một người nam nhân khác đến vén khăn voan???
...
Kỳ thực, nếu cho Vân Khuynh tuyển trạch, Vân Khuynh tình nguyện làm một nữ tử.
Như vậy, y cũng sẽ không bởi vì ái thượng một người nam tử, mà bị người mắng là ghê tởm...
Ai, Vân Khuynh thở dài một tiếng
Y không nên xa vời cầu trên thế giới này, có người ngoại tộc bao dung.
Đang nghĩ ngợi, cửa hỉ phòng ‘Chi nha’ một tiếng mở.
Vân Khuynh ngay tức khắc dừng lay động chân, từ dưới mép hỉ khăn nỗ lực nhìn ra phía ngoài, y thấy một đôi giày bó hắc sắc ổn trọng hướng về phía y.
Vân Khuynh phiết phiết môi, chân người này thật lớn...
Sau đó Vân Khuynh tự nhiên nghĩ đến, nam nhân trước mắt này, đã từng đem Vân Thù dọa hôn mê bất tỉnh...
Còn có Hồng Châu hình dung, từng khiến y tưởng tượng ra một đầu gấu...
Mồ hôi lạnh.
Y y y, y hẳn là sẽ không bị dọa ngất chứ???
Lúc Vân Khuynh còn đang quấn quýt vấn đề này, đối phương đã đem hỉ khăn vén lên.
Bởi vì đối phương vén quá mức đột nhiên, vậy nên có chút kinh hách đến Vân Khuynh đang thất thần.
Vân Khuynh bỗng nhiên nâng đầu —-
Nam nhân này thật có vị đạo.
Đây là đệ nhất cảm giác của Vân Khuynh.
Nam nhân trước mắt thân thể đích xác cao to hơn thường nhân, nhưng càng hiện ra hắn cao lớn và tiêu sái.
Cũng không có vẻ mặt đầy râu quai nón như Hồng Châu nói, mà là hé ra khuôn mặt sạch gọn anh tuấn, đường cong trên mặt phân minh, giống như đá cẩm thạch được gọt giũa hoàn mỹ vậy.
Con mắt sâu thẳm của hắn đen đậm, lúc này bên trong lóe ra kinh diễm và dục hỏa.
Ngạch, chờ một chút, dục hỏa???
Sẽ không thật khi y là tân nương của khi hắn, hoặc là vật sở hữu chứ???
Nghĩ đến đây, Vân Khuynh hung hăng trừng mắt nam nhân.
“Nhìn cái gì vậy, không thấy qua mỹ nam a.”
Con bà nó, y rốt cục có thể không cần tự xưng nữ, làm “Tiểu thư” nhiều năm như vậy, quả thực sắp muốn mạng của y.
Nam nhân tựa hồ không có nghe đến y tự xưng, bất quá nam nhân cũng quay về thần, hướng Vân Khuynh mỉm cười, cười rất ôn nhu:
“Nương tử, đích xác mỹ lệ như trong lời đồn.”
Nam nhân ca ngợi xong, vô cùng thân thiết nâng cằm Vân Khuynh:
“May là ta tới, bỏ lỡ mỹ nhân ngươi như vậy, ta sau đó sẽ hối hận cỡ nào đây!”
Nói xong trong lúc ánh mắt Vân Khuynh ngạc nhiên, hướng đến môi anh đào non mềm kia của y hôn xuống.
“Chờ một chút —- ”
Bỗng nhiên phản ứng lại hắn muốn làm gì, Vân Khuynh lập tức bắt đầu giãy dụa, đáng tiếc, đã chậm.
Môi của nam nhân đã không cho cự tuyệt rơi xuống phía trên của y.
Đồng thời tại lúc y phân tâm giãy dụa, cũng đã nhanh nhẹn cạy mở môi của y, đầu lưỡi dài thẳng chạy vào hấp thu nước bọt điềm mỹ trong miệng y, bức bách lưỡi y cùng múa.
Nga, thiên, nam nhân bá đạo này, cũng không nghe y nói rõ ràng.
Vân Khuynh có chút mơ hồ nghĩ.
Y không chỉ không phải là tân nương của y, còn là một người nam nhân hàng thật giá thật.
Nam nhân đích xác bá đạo, căn bản không cho phép Vân Khuynh giãy dụa, sửa lại một chút, bàn tay rộng lớn, đem hai cổ tay Vân Khuynh cấm tham trong tay hắn, bừa bãi hôn.
Vân Khuynh chỉ có thể bị hắn bán ôm vào trong ngực, bất lực thừa thụ hắn hôn.
“Ô...”
Vân Khuynh rên rỉ một tiếng, dưới đáy lòng oán hận nam nhân hôn kỹ cao siêu, không được một hồi, lý trí của y liền tràn ngập nguy cơ, tinh mâu mỹ lệ mê ly thành một mảnh.
Rất lâu, rất lâu, thẳng đến lúc miệng Vân Khuynh đau nhức, đầu lưỡi cứng ngắc, chất lỏng ngân sắc trượt xuống từ nơi thần biện bọn họ tương thiếp, uốn lượn thành độ cung ái muội không gì sánh được, nam nhân mới buông Vân Khuynh ra.
Lúc đó, Vân Khuynh đã toàn thân vô lực, chỉ có thể yếu đuối ở trong lòng hắn.