Đông Phương Vô Tà lấy quần áo của mình, bắt đầu mang vào, vừa mặc đồ vừa nói, “Ta sợ nếu ta đánh trả sẽ làm nhị tỷ bị thương, tuy rằng nhị tỷ không thích ta, nhưng dù sao nàng cũng là tỷ tỷ của ta, cũng là muội muội của đại ca huynh, ta sợ ta sẽ không cẩn thận làm nhị tỷ bị thương, đại ca người sẽ thương tâm, huống chi tỷ tỷ là người thân của ta, ta không thể làm tổn thương nàng như vậy được.”
Vô Tà, đệ thật đúng là thiên chân vô tà…..
“Vô Tà, đệ phải nhớ kỹ rằng, nếu sau này nàng còn làm tổn thương ngươi, ngươi nhất định phải đánh trả.” Đông Phương Ẩn xoay người, đưa lưng về phía Đông Phương Vô Tà, chậm rãi nói: “Huống chi, nàng cũng không xem ngươi như người thân, nếu nàng coi ngươi là người thân, nàng đã không đối đãi với ngươi như vậy.”
Nhìn bóng dáng của đại ca mình, Đông Phương Vô Tà nga một tiếng, cái hiểu cái không gật gật đầu.
Đông Phương Ẩn không có trả lời hắn, chỉ là hướng đến bên ngoài phòng đi đến.
“Đại ca, huynh đi đâu vậy?” Đông Phương Vô Tà hỏi.
“Ta đi kêu người chuẩn bị chút đồ ăn cho ngươi.”
Đông Phương Vô Tà vừa nghe, nhe răng cười nói: “Đại ca, ta muốn ăn gà cùng với cá chua ngọt.”
Đông Phương Ẩn nghe vậy, gật gật đầu, tỏ vẻ hắn đã biết!
Đêm tối thực mau tới, bên trong phủ đệ, Lãnh Nguyệt Tâm sau khi tu luyện xong, mới đi từ trong phòng ra.
Ai biết vừa đi ra liền thấy được Lạc Ảnh đang ngồi ở ghế đá bên ngoài sân, mà trêи bàn, còn có rất nhiều thức ăn.
“Tu luyện xong rồi?” Lạc Ảnh cười cười, không đợi Lãnh Nguyệt Tâm trả lời, liền tiếp tục nói: “Nếu đã tu luyện xong rồi, liền tới ăn một chút gì đó đi.”
Lãnh Nguyệt Tâm nghe vậy, liền chạy qua, từ sáng tới bây giờ nàng vừa tiêu hao lực lượng lại còn bị thương, lại sớm đói bụng.
Chờ đi đến bên cạnh bàn đá, Lãnh Nguyệt Tâm liền ngồi xuống đối diện Lạc Ảnh, cầm lấy đũ bắt đầu ăn cơm.
Lạc Ảnh thấy vậy, chỉ là cười cười, cũng không có nói gì.
Chờ cơm nước xong, Lãnh Nguyệt Tâm mới hỏi: “Ngươi không ở bên cạnh công tử của ngươi chẳng lẽ không sợ công tử xảy ra chuyện gì sao?”
Lạc Ảnh nghe vậy hơi bất ngờ, nửa ngày mới phản ứng lại, cười lớn nói: “Lãnh Nguyệt Tâm, thiên hạ này, không có nhiều người có thể làm cho công tử bị thương.”
Lãnh Nguyệt Tâm khóe miệng hơi hơi giơ lên, bên trong đôi mắt xẹt qua một đạo quang mang, cười như không cười nói: “Nga? Khẩu khí lớn như vậy, không biết công tử nhà ngươi rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại?”
“Ha ha.” Lạc Ảnh vẫn chưa phát hiện ra cái gì, cười to hai tiếng rồi nói: “Công tử nhà ta thực lực sớm đã qua thần…….!”
Ý thức được điểm không đúng, Lạc Ảnh im miệng, ngồi nhìn Lãnh Nguyệt Tâm ở đối diện, cảnh giác nói: “Ngươi tra xét thực lực của công tử?”
Lãnh Nguyệt Tâm nghe vậy, bắt đầu ăn này nọ, sau đó đứng lên, hỏi: “Phòng bếp ở đâu?”
Giờ phút này Lạc Ảnh đã thu lại nụ cười trêи mặt, một bộ dáng lạnh như băng.
“Lãnh Nguyệt Tâm, ngươi vì cái gì lại muốn tra xét thực lực của công tử?”
Liếc Lạc Ảnh một cái, Lãnh Nguyệt Tâm nhìn ánh trăng trêи bầu trời, trầm mặc một hồi, mới nhẹ giọng nói: “Trước tiên phải biết rằng hắn cường đại như thế nào, như vậy mới có thể yên tâm bái hắn làm thầy.”
Nghe được Lãnh Nguyệt Tâm nói như vậy, Lạc Ảnh kinh ngạc há miệng.
Lãnh Nguyệt Tâm thấy bộ dáng hắn như thế, bất đắc dĩ thở dài một hơi, giơ giơ mâm đồ ăn trong tay lên, “Thôi, ta tự đi tìm phòng bếp cũng được.”
Liền ở thời điểm Lãnh Nguyệt Tâm đi tới chỗ ngoặt, Lạc Ảnh ngồi ở chỗ kia mới hồi thần lại.
“Lãnh Nguyệt Tâm, công tử cường đại hơn ngươi tưởng tượng đó, ngài ấy sớm đã qua giai đoạn thần linh rồi.” Thanh âm của Lạc Ảnh vang lên ở phía sau, Lãnh Nguyệt Tâm chỉ là gật gật đầu, tỏ vẻ nàng đã biết.
Bưng mâm cơm đi tìm kiếm phòng bếp, Lãnh Nguyệt Tâm cười khẽ nỉ non một câu, “Sớm đã qua giai đoạn thần linh, nói như vậy, rất có khả năng hắn không phải là nhân loại?”