Nghĩ đến đây, Tiêu Lương Sinh xoay người đi ra ngoài.
Sau khi rời khỏi không bao lâu, liền có hai nha hoàn đi đến, bắt đầu bôi dược cho Lãnh Nguyệt Tâm rồi thay quần áo.
Trong viện, Tiêu Lương Sinh hai tay chắp sau lưng, lẳng lặng đứng nơi đó, bởi vì bị mặt nạ che đi nên làm cho người ta không thấy được khuôn mặt của hắn, cũng không thể biết được hắn đang suy nghĩ gì.
Lạc Ảnh từ bên ngoài đi vào, liền nhìn thấy cảnh tượng công tử nhà mình đứng phát ngốc nơi đó, không khỏi có chút nghi hoặc, đến gần hô một tiếng: “Công tử, người đang nghĩ cái gì vậy?”
Tiêu Lương Sinh hoàn hồn, nhìn Lạc Ảnh liếc mắt một cái, không đáp lại hỏi: “Lạc Ảnh, tối hôm qua ngươi nói, Lãnh Nguyệt Tâm muốn bái ta làm sư phụ?”
Lạc Ảnh nghe vậy, gật gật đầu, “Vâng, đây là hôm qua nàng nói với ta.”
“Như vậy ngươi cho rằng nàng có tư cách sao?” Tiêu Lương Sinh hỏi.
Lạc Ảnh nhăn nhăn mày, nói: “Công tử cảm thấy thế nào?”
Muốn hắn nói, hắn lại không ngốc, nếu là nói ra đáp án công tử không muốn nghe, lại chọc tới công tử liền sẽ không tốt!
“Một tháng trước, thời điểm ngươi tới nơi này, nàng vẫn là một phế vật không có linh lực, một tháng sau, nàng liền đạt tới thực lực ổn linh ngũ tinh, người như vậy so với Lăng Sở Thiên còn càng có thiên phú hơn, nhận nàng làm đồ đệ, tất nhiên là có thể.”
Nghe được công tử mình nói như vậy, Lạc Ảnh thả lỏng cười, nói: “Một khi đã như vậy, ta sẽ đi báo với nàng.”
Dứt lời, Lạc Ảnh liền chuẩn bị hướng bên ngoài đi đến, nhưng vào lúc này, cửa đột nhiên mở ra, hai nha hoàn đi ra từ bên trong, mà hai nha hoàn kia không phải ai khác mà là hai người Lạc Ảnh quen thuộc, đó là Thu Vũ cùng Thu Nguyệt.
“Các ngươi như thế nào ở đây?” Lạc Ảnh có chút nghi hoặc hỏi.
Thu Vũ cùng với Thu Nguyệt nghe vậy, nói: “Hồi Lạc thiếu gia, chủ nhân bảo chúng ta tới thoa dược cho một cô nương, thuận tiện thay quần áo cho nàng.”
“Cô nương?” Lạc Ảnh nỉ non một câu,sau đó cả người cả kinh, nói: “Chẳng lẽ là Lãnh Nguyệt Tâm?”
Tiêu Lương Sinh gật gật đầu, sau đó nói với Thu Vũ và Thu Nguyệt: “Các ngươi ở chỗ này, chiếu cố nàng thật tốt, không được có sai sót.”
Hai người nghe vậy liền cả kinh, đây là lần đầu tiên công tử muốn các nàng chiếu cố tốt một người.
Liếc nhau, hai người gật gật đầu, nói: “Vâng ạ.”
Tiêu Lương Sinh thấy vậy, liền xoay người hướng bên ngoài sân đi.
Hậu đại của người kia, suy cho cùng cũng là cùng hắn có quan hệ……
Lạc Ảnh nhìn bóng dáng công tử nhà mình rời đi, tổng cảm thấy có điểm gì đó quái quái.
Hoàng hông nhanh đến, Lãnh Nguyệt Tâm mới tỉnh lại.
Thong thả mở mắt, Lãnh Nguyệt Tâm liền cảnh giác, nàng nhớ rõ trước khi hôn mê nàng nhìn thấy Tiêu Lương Sinh…..
“Thu Nguyệt, ngươi đi xem xem Lãnh tiểu thư tỉnh chưa.” Bên ngoài bình phong, thanh âm nữ tử vang lên.
Lãnh Nguyệt Tâm nghe vậy, nhăn nhăn mày, chậm rãi ngồi dậy, muốn giơ tay xoa một chút giữa mày, mới phát hiện quần áo của mình nguyên lai đã không còn là bộ quần áo màu đen kia nữa, màu là một kiện váy màu lam.
Vừa vặn lúc này,Thu Nguyệt từ bên ngoài bình phong đi tới, sau khi nhìn thấy Lãnh Nguyệt Tâm tỉnh lại, cao hứng nói: “Thu Vũ, ngươi mau vào đi, Lãnh tiểu thư tỉnh lại rồi.”
Thu Vũ đứng bên ngoài nghe vậy, cũng nhanh chóng đi đến, sau khi nhìn Lãnh Nguyệt Tâm đã tỉnh lại, Thu Vũ đi đến bên người Lãnh Nguyệt Tâm, hỏi: “Lãnh tiểu thư, miệng vết thương còn đau không?”
Thấy đối phương đối với mình không có ác ý, Lãnh Nguyệt Tâm lắc lắc đầu, nhìn hai người hỏi: “Các ngươi là?”
Thu Vũ cười cười: “Chúng tôi là thị nữ của chủ nhân, chủ nhân đem cô đưa tới nơi này, sau đó phân phó chúng tôi thoa dược cho cô, chỉ là ta cùng với Thu Nguyệt thấy quần áo của cô có dính máu, nên liền thay quần áo cho cô, mong Lãnh tiểu thư chớ trách.”